Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 239: Vô Đề
“Chúng ta đi vào rồi nói.” Biên Diên cầm con thú hoang trong tay tiến vào thổ lâu, về chuyện nhóm chú Vân, vẫn nên nói hết cho anh biết.
“Lần này xuống dưới không chỉ có tôi, mà còn có chú Vân và Lạc Hồng…” Sau khi bọn họ ngồi xuống, Biên Duyên xé mấy miếng thịt rồi đưa cho Vân Tô và anh Năm, rồi kể chuyện từ cô xuống đây như thế nào, gặp được chuyện gì, toàn bộ đều kể cho anh nghe.
“Lạc Hồng đúng là hồ đồ.” Sau khi Vân Tô nghe xong, anh cau mày không vui, nếu như không có Biên Duyên, sao Lạc Hồng có thể gặp được nhóm của cha, ở thế giới sương mù đầy nguy hiểm này, chỉ bằng một tí năng lực của cậu ta, không biết đã rơi vào miệng thú bao nhiêu lần.
“Còn anh thì sao, xuống dưới đây đã gặp phải chuyện gì, sao ký hiệu lưu lại càng ngày càng sâu, còn ngất xỉu trong rừng rậm như vậy.” Biên Duyên cũng muốn biết đội của Vân Tô đã xảy ra chuyện gì, cho nên cô không tiếp tục nói về Lạc Hồng.
“Chuyện này nói ra thì rất dài, ngày đó khi tôi dẫn đội xuống dưới này…” Vân Tô xoa xoa tay, sau đó nhìn Biên Duyên, rồi kể hết toàn bộ chuyện đã xảy ra cho cho cô nghe.
Ngày bọn họ xuống dưới, đã rơi thẳng xuống hồ nước, may mắn là xung quanh không có dị thú, bọn họ bơi lên bờ, rồi bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, hy vọng có thể nhìn thấy dấu vết nhóm của Âu Lạp lưu lại.
Cái hồ kia rất lớn, bọn họ phải tìm xung quanh hai ngày, mới tìm được một dấu vết duy nhất mà nhóm Âu Lạp lưu lại.
Sau đó bọn họ theo dấu vết mà đi, ở trên đường bọn họ gặp được một ít sinh vật thực vật chưa từng thấy qua, đặc biệt là năng lực quỷ dị lại hung hãn của chúng nó, khiến mọi người càng thêm lo lắng về tình trạng của nhóm Âu Lạp.
Từ dấu vết bọn họ để lại, có thể thấy lúc đó bọn họ bỏ đi rất gấp gáp, e rằng những dấu vết đó là do bọn họ bị quái vật rượt đuổi để lại trong lúc hoảng loạn.
Hai ngày nữa trôi qua, bọn họ tiếp tục tìm được ký hiệu mới nhất ở gần một hẻm núi, nhưng hẻm núi này dường như rất yên tĩnh, một số động vật hoang dã xung quanh đều đi đường vòng, tránh đi vào hẻm núi này.
Theo khảo sát, trong hẻm núi có thể là hang ổ của một loại hung thú nào đó, để không quấy rầy tới hung thú đó, bọn họ đành cẩn thận thăm dò.
Cuối cùng, họ tìm thấy hai người bị thương và đang nằm hấp hối trong hang động sâu nhất bên trong hẻm núi.
Bọn họ nhìn xung quanh chất đầy xương cốt, biết rằng đây là nơi con quái vật dùng bữa, hơn nữa thương thế của hai người rất nặng, bọn họ cũng không dám chậm trễ, lập tức mang theo hai người lặng lẽ rời khỏi hang động.
Sau khi tìm thấy một nơi có vẻ yên tĩnh, bọn họ mới để dị năng giả trong đội giúp bọn họ chữa trị thương, nhưng thương thế cả hai người rất nặng, không thể chữa lành trong một ngày được, vậy nên bọn họ đành ở lại trong hang động hai ngày, cho đến khi cả hai hoàn toàn thoát khỏi cơn nguy hiểm.
Nhưng sau khi bọn họ đi trải qua một lần sinh tử, cho dù là dị năng giả hệ mộc cấp ba cũng không thể hồi phục lại như trước chỉ trong hai ngày.
Trong lúc quay về, bọn họ đành phải giảm tốc độ xuống, nhưng vào một đêm nọ, một tiếng gầm lớn vang lên, Âu Lạp nói với bọn họ là còn quái vật đó đuổi theo tới đây rồi.
Kể từ lúc đó, bọn họ phải trốn chạy cả một chặng đường.
Bọn họ không phải không nghĩ đến việc chiến đấu với nó, nhưng Âu Lạp và những người khác đều hết sức phản đối, bởi vì bọn họ là những người đã từng chiến đấu với con quái vật đó nên biết rất rõ, cho dù tất cả mọi người hợp tác với nhau cũng không phải đối thủ của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận