Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 259: Vô Đề
Điểm ấy Biên Duyên đã sớm đoán được, dù sao đây cũng không phải là chất độc hiếm có gì, chỉ cần tìm được chuyên gia chuyên về phương diện này thì sẽ có thể giải quyết một cách nhanh chóng. Thế nên hôm nay cô mới có thể lần nữa đến tặng lễ vật cho cô ta.
Biên Duyên thấy cô ta đang ngồi ở cạnh giường lợi dụng dị năng thu nhỏ vết sẹo. Hai mắt lộ rõ vẻ độc ác, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm muốn cô phải trả giá thật đắt. Khóe môi cô lạnh lùng cong lên, sau đó… búng tay một cái.
Cây xanh trên bàn đột nhiên tỏa ra một đợt ánh sáng nhu hòa. Cố Hàm Ngọc nhìn thấy, cảm giác bản thân mình không kìm nổi cảm xúc muốn đi tới phía trước.
Theo một tiếng la sợ hãi xé rách bầu trời đêm vang lên, lúc này Biên Duyên vẫn luôn dùng lĩnh vực chú ý tới tình huống bên trong mới nhìn về hướng căn phòng, nở một nụ cười lạnh, sau đó kéo cái mũ trùm đầu to rộng một cái. Bóng dáng cô nhanh chóng biến mất ở trong bóng đêm dày đặc.
Giữa trưa hôm sau, sau khi Biên Duyên ăn cơm rồi tự mình đưa con trai đến sân huấn luyện xong, bấy giờ mới chầm chậm ung dung đi trở về.
Trên đường trở về, trong lúc đi ở trên đường bên tai cô thường xuyên nghe được tiếng nghị luận mà những người ngoài kia giả vờ đè thấp giọng nhưng lại có thể khiến cho người đi ngang qua cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Hơn nữa nhân vật chính mà bọn họ đang nghị luận chính là Cố Hàm Ngọc đã được Biên Duyên tặng cho một phần lễ vật lớn vào đêm qua.
“Cái mà anh vừa nói là sự thật sao, tối qua nữ thần Cố bị người ta đánh lén, bản thân bị thương nặng ư?” Người bên cạnh nghe được hết sức hiếu kỳ, lặng lẽ thò đầu tới.
“Đương nhiên rồi. Một người bạn của tôi làm việc ở ngay tại căn biệt thự mà Cố Hàm Ngọc đang ở, tối hôm qua lúc anh ta và đồng đội đi tuần tra đã chính tai nghe được tiếng hét của cô ấy, không bao lâu cả căn biệt thự trong nháy mắt đèn đuốc sáng trưng. Sau đó đoàn trưởng Thích còn dẫn theo mấy dị năng giả lợi hại hệ mộc đi vào biệt thự. Anh nói xem, nếu như không phải bị thương nghiêm trọng thì sẽ có tiếng động lớn như vậy sao?” Người đang nói chuyện dùng biểu cảm ta đây biết hết tất cả nhìn bọn họ.
“Nhìn cái dáng vẻ suốt ngày giả vờ giả vịt đó của cô ta đi, đúng là đáng đời, ở trước mặt người ta giả vờ giỏi như vậy, ai biết ở sau lưng là cái dạng gì. Anh lại còn không biết xấu hổ đi nghe ngóng những thứ này à, có tin bà đây một đấm nện chết anh hay không hả?” Một người phụ nữ có vóc người cường tráng tính cách dũng mãnh chặn ngang túm chặt lấy lỗ tai của người đàn ông vừa mới hỏi thăm kia, sức lực lớn đến nỗi khiến cho người đàn ông liên tục cầu xin tha thứ. Từ trong lời nói của cô ta có thể nghe ra được, đây cũng không phải là lần đầu tiên người đàn ông này hỏi thăm tin tức của nữ thần quốc dân Cố Hàm Ngọc.
“Ôi, người anh em kia cũng không dễ dàng gì.” Hai người khác nhìn theo bóng lưng anh ta bị người phụ nữ dũng mãnh dẫn đi. Tuy lời nói ra là như vậy, nhưng trên mặt lại đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
“Cho nên mới nói, lấy vợ phải nên lấy kiểu con gái dịu dàng vừa xinh đẹp lại hiền lành như nữ thần Cố vậy. Không nói đến cái khác, chỉ cần dung mạo và giọng điệu nói chuyện với người khác thôi, cho dù ở bên ngoài có mệt mỏi đi nữa thì vừa trở về vừa nhìn thấy người, cảm giác mệt mỏi khắp người chắc chắn quét sạch!”
“Còn không phải sao, quay về nhớ hỏi thăm kỹ lại một chút, hy vọng lần này dung mạo xinh đẹp của nữ thần chúng ta không bị tổn thương, nếu không anh ta sẽ buồn biết bao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận