Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 196: Vô Đề

Bịch!
Con quái vật cát phát hiện nguy hiểm, cái đuôi khổng lồ của nó vươn ra từ trong đất đen không ngừng đánh về phía cô. Biên Duyên né tránh, toàn bộ đá đen xung quanh bị đuôi của con quái vật cát đập nát thành mảnh vụn.
Sau khi Biên Duyên tìm được một chỗ để che chắn thì ý thức vừa chuyển, con quái vật cát bị bao bọc trong ánh sáng màu lam nhanh chóng thu nhỏ lại rồi nổ tung, trong nháy mắt đã biến thành một đống thịt vụn khiến người ta ghê tởm.
Mà nửa người dưới không bị ánh sáng màu lam bao bọc của nó vẫn còn đang không ngừng cựa quậy ở trên đất đen phía trước, khát vọng sống sót vẫn rất mạnh mẽ như trước.
Nỏ mạnh hết đà, Biên Duyên cũng không tiếp tục công kích nó nữa mà khởi động dị năng, lợi dụng dị năng lấy một viên tinh hạch nằm ở giữa đống thịt vụn ra.
Sau khi Biên Duyên lấy nước khoáng từ trong ba lô ra rửa sạch thì phát hiện viên tinh hạch này cũng không giống với những viên mà cô đã từng nhìn thấy, hơn nữa chỉ e là năng lượng bên trong nó còn nồng đậm tinh khiết hơn đống tinh hạch mà cô đã nhìn thấy trước kia nhiều.
Cô cất viên tinh hạch đi, thấy cơ thể của con quái vật cát vẫn còn đang không ngừng quay cuồng trên mặt đất đen phía trước thì ánh mắt cảnh giác nhìn lướt qua vùng đất đen một vòng, cô muốn xem liệu phía dưới có còn con quái vật cát nào khác chui ra hay không.
Soạt soạt soạt...
Đột nhiên, một chuỗi tiếng động hấp dẫn ánh mắt của cô nhìn lại, sau khi thấy rõ cảnh tượng phía trước thì Biên Duyên chỉ cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung!
Chỉ thấy ở trước mặt con quái vật cát đang quay cuồng có vô số những con quái vật cát nhỏ khác to bằng nắm đấm trẻ con đang lúc nhúc bò về phía nửa thân thể còn lại của con quái vật cát lớn.
Biên Duyên thấy thế thì thẳng tay mở rộng giới hạn của phạm vi đến mức lớn nhất, nếu như chúng nó muốn tới đây liều mạng với cô thì cô tuyệt đối không thể để chúng đến gần khoảng cách trong vòng năm thước của mình!
Chỉ là khi Biên Duyên nhìn thấy hành động của chúng nó thì bỗng trợn mắt há mồm, ánh mắt nhìn về phía trước cũng khó có thể diễn tả thành lời.
Đám quái vật cát nhỏ con kia cũng không có ý định báo thù cho con quái vật cát lớn mà ngược lại, khi chúng bò đến chỗ phần thân thể còn lại của con quái vật cát thì không chút chần chừ mà mở miệng cắn một miếng.
Biên Duyên thấy số lượng của đám quái vật cát nhỏ con ở trên người con quái vật cát lớn ngày càng nhiều thì da đầu căng lên, muốn lập tức rời khỏi nơi này, đi đường vòng cũng được, cô cứ dán sát vào rìa vùng đất đen đi là được rồi.
Cho nên cô không hề biết sau khi mình rời đi, đám quái vật cát nhỏ con không ngừng gặm cắn phần thân thể còn lại của con quái vật cát lớn kia đang nhanh chóng tăng trưởng.
Vùng đất đen có diện tích không nhỏ, khi Biên Duyên từ rìa đi ra ngoài thì đã qua hơn hai giờ đồng hồ.
Biên Duyên nhìn đám núi đá với hình thù kỳ quái phía trước, thấy ở lối vào có để lại một ký hiệu của Chấp Băng mà Lạc Thu Minh đã dạy cho cô.
Sau khi cô đi vào núi đá thì ánh sáng chung quanh vì bị đá tảng ngăn lại mà tối tăm đi không ít, nhưng điểm này ngược lại cũng không ảnh hưởng đến việc lên đường của cô.
Biên Duyên đi về phía trước một hồi thì đột nhiên phát hiện trên mặt đất có dấu vết từng có đoàn người đi qua, phát hiện này khiến trong lòng cô rất vui vẻ, sau đó vội vàng đẩy nhanh cước bộ lần theo dấu vết.
Nửa tiếng sau, dấu vết phía trước càng ngày càng rõ ràng, chẳng qua là tiếng đánh nhau truyền đến từ phía trước còn rõ ràng hơn cả dấu vết mà bọn họ đi qua để lại.
Biên Duyên nghe thấy tiếng động thì vội vàng chạy ra ngoài, nhưng khi cô nhìn thấy cảnh tượng chiến đấu phía trước thì nét tươi cười trên mặt dần dần nguội lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận