Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 249: Vô Đề

Không nói đâu xa, đám người lần trước định dụ con Côn Mãng tới chỗ bọn họ nhưng kết quả lại chết mất, cũng không biết họ đi vào từ lối vào nào.
"Có thể sống sót trở về từ chỗ nguy hiểm như nơi này mới có bản lĩnh." Triệu Khuyển nghe vậy bèn nở một nụ cười châm chọc, tài nguyên trong thế giới sương mù đúng là rất dồi dào, nhưng phải có mạng đem về mới tính, giống như bọn họ lần này, nếu không phải bọn họ thay phiên nhau sử dụng dị năng để phòng thủ trong vùng đầm lầy thì đã sớm bị mấy thứ đó kéo xuống dưới đầm lầy ăn tươi nuốt sống rồi.
"Đúng vậy, uống nước nóng cho ấm người trước đi." Biên Duyên gật đầu đồng ý, sau đó đặt bình nước nóng anh Năm đưa qua vào tay anh ta, thời tiết thế giới sương mù sẽ trở nên lạnh lẽo mỗi khi trời tối.
"Bọn họ bị thương khá nặng, đợi dị năng giả hệ mộc hồi phục lại giúp bọn họ chữa trị đỡ một chút rồi chúng ta tiếp tục lên đường." Biên Duyên về bên đống lửa, cô nói chuyện với Vân Tô ở bên cạnh.
Tuy cô vẫn có thể sử dụng dị năng hệ mộc trong lĩnh vực của cô, nhưng mọi người vẫn chưa tới mức nguy hiểm tính mạng nên quyết định không sử dụng, có một số thứ vẫn không nên lộ ra quá sớm.
"Ừm." Vân Tô gật đầu đồng ý, tuy đồng đội đều bị thương nhưng không ai chết cả, vậy nên anh cảm thấy áp lực bớt đi rất nhiều.
"Ăn chút đồ ăn trước đi." Sau đó, anh đưa lương khô mới nấu cho cô.
“Cám ơn.” Biên Duyên nhận lấy đồ ăn nóng hổi, tuy cô nhìn có vẻ không hấp dẫn lắm, nhưng cô đã bôn ba cả ngày hôm nay nên ăn vào cũng có thể tạm thời giải quyết cơn đói.
Vân Tô sau khi thấy cô cầm lấy đồ ăn, anh mới tìm hiểu ngắn gọn những gì bọn họ đã trải qua.
Khi bầu trời càng ngày lúc tối, dị năng giả hệ mộc đã hồi phục lại và bắt đầu chữa trị cho đám người Âu Lạp, do hai người bị thương khá nặng, nên anh ta đành chữa trị những vết thương quan trọng của họ, phần còn lại đành để sáng mai tiếp tục chữa trị, hơn nữa, bọn họ sau khi trở về còn phải dưỡng thương một thời gian.
Sáng hôm sau, khi trời vừa hừng sáng, cả nhóm người bắt đầu cuộc hành trình dài, vì trong nhóm có người bị thương nên thay vì mất hai ba ngày, bây giờ phải mất năm ngày mới tới nơi.
Nhìn căn nhà thổ lâu rộng rãi quen thuộc trước mắt, vẻ mặt Biên Duyên nở một nụ cười, xem ra chú Vân bọn họ đã tìm đến nơi này rồi.
"Anh ơi!" Lạc Hồng là người đầu tiên phát hiện ra bọn họ, khi cậu ta ngồi trên cành cây quan sát tình hình xung quanh thì trông thấy bọn họ, cậu ta dụi mắt vì không tin vào mắt mình, sau đó cậu ta trượt dây leo xuống và nhanh chóng chạy qua chỗ bọn họ.
"Càng ngày càng to gan, đợi về nhà xử lý em sau." Vân Tô thấy Lạc Hồng toàn thân không bị thương đứng trước mặt mình, anh càng lúc càng cười tươi hơn, đứa trẻ nghịch ngợm dám làm này làm kia là do người lớn bọn họ nuông chiều nó quá.
"Anh à, bác hai đã dạy cho em một bài học rồi." Lạc Hồng nhìn vẻ mặt của anh cậu có chút căng thẳng nắm lấy vạt áo, nếu anh cậu mà nghiêm túc thì sẽ dạy bảo nghiêm khắc hơn người khác rất nhiều.
"Các em tìm thấy nơi này khi nào vậy?" Vân Tô nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng ai khác, hỏi.
"Chiều hôm qua, bác Hai nhìn thấy chữ mọi người để lại, định ở chỗ này chờ mọi người hai ngày, nếu sau hai ngày không thấy mọi người quay lại sẽ dò theo dấu vết đi kiếm, dù sao vẫn lo mọi người quay lại khi chúng em rời đi." Dù sao thế giới sương mù quá lớn, họ cũng không đảm bảo sẽ luôn đi theo con đường anh cậu đã đi, anh cậu cũng chưa chắc sẽ di theo con đường cũ quay về.
Nhưng xem ra, quyết định ở lại đây chờ đợi là một lựa chọn đúng đắn.
Bây giờ có vẻ như ở lại và chờ đợi là một lựa chọn rất đúng đắn.
"Còn bác Hai và những người khác thì sao?" Vân Tô nghe vậy gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận