Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 104: Vô Đề

“Chị Biên Duyên, tôi sai rồi, tôi biết sai lắm rồi, xin cô thả chúng tôi ra ngoài đi.” Chu Triều cả người bẩn thỉu nhìn về phía Biên Duyên, hai chân quỳ trên mặt đất, hai tay đặt lên ô cửa sổ nhỏ, tuyệt vọng cầu xin cô, hôm nay thuốc đã hết, hai chị em bọn họ tuy rằng vẫn có thể nói nhưng cũng biết có gào thét cũng vô ích nên hai người vẫn luôn im lặng, mãi đến khi nghe tiếng bước chân của Biên Duyên bọn họ mới vội vàng lại đây.
“Cô thả chúng tôi ra ngoài đi, tôi xin cô, trước kia đều là do chúng tôi làm sai, chúng tôi dập đầu chuộc tội với cô, xin cô rộng lượng thả chúng tôi đi.” Chu Nhiên Nhã vừa nói vừa nhìn về phía Biên Duyên đứng ở cửa rồi dập đầu.
“Tha cho chúng tôi với, cầu xin cô.” Chu Triều thấy động tác của cô ta, nhớ tới chuyện lúc trước đã làm với người đối diện thì cũng liên tục dập đầu với Biên Duyên cầu xin tha thứ.
“Chừng nào ba mẹ của hai người tới cầu xin với tôi thì tôi mới để các người rời đi.” Thấy hai chị em mới ở trong đó không bao lâu đã bị mài mòn hết góc cạnh, Biên Duyên nhíu mày nhìn bọn họ dập đầu cầu xin thì nhíu mày, trong lòng không có cảm giác thoải mái sau khi báo thù mà càng nhiều hơn là trái tim lạnh lẽo.
“Thật sao?” Hai chị em bọn họ vừa nghe thấy thì trong mắt ngay lập tức ánh lên tia hy vọng, bọn họ biết ba mẹ sẽ không bỏ rơi bọn họ.
Biên Duyên nhìn bọn họ rồi ném thứ gì đó vào thùng rác cạnh cửa, cô xoay người rời đi.
“Không vui à.” Trở lại sân trước, Vân Tô nhìn gương mặt không chút thay đổi của Biên Duyên nói.
“Cũng may, có lúc tôi không nghĩ ra nổi, là gia đình với nhau tại sao lại làm ra chuyện còn ác hơn cả người lạ.” Lúc ba mẹ của nguyên chủ còn sống, một nhà của Biên Tuệ Châu có thể nói là rất tốt, một năm bốn mùa sẽ cho cô tiền tiêu vặt chưa bao giờ đứt đoạn, có đồ ăn ngon cũng sẽ tặng cho nhà cô một phần, nhưng chuyện tốt kiểu này lại đổi bằng cái gì đó sau khi ba mẹ nguyên chủ qua đời, đổi lấy bọn họ vong ân phụ nghĩa, cô không buồn, chỉ là cô cảm thấy không đáng thay cho nguyên chủ mà thôi.
“Lòng người là thứ gì đó khó hiểu nhất.” Vân Tô nhìn Biên Duyên, nhìn đôi mắt thâm thúy của cô rồi quay sang chỗ khác, anh ngẩng đầu nhìn lên trời, không biết nghĩ tới điều gì mà đôi mắt bên dưới lens lại xẹt qua vẻ trào phúng: “Đúng vậy, quả thật rất khó hiểu.” Biên Duyên nhìn người đàn ông bên cạnh, anh giống như cô, bây giờ bọn họ như những người bạn tốt, nhưng cô lại không thể hiểu được những suy nghĩ trong lòng của anh.
“Nếu khó hiểu đến vậy thì đừng nghĩ nhiều.” Vân Tô cúi đầu, ánh mắt nhìn về phía Biên Duyên vẫn mang theo ý cười dịu dàng trước sau như một.
“Đúng thật, lãng phí tế bào não lắm.” Biên Duyên nhìn nụ cười dịu dàng của anh, trong lòng không hiểu sao lại khó chịu, khóe môi cong lên, nói với anh xong thì đi lên lầu.
Vân Tô nhìn bóng dáng của cô, không biết trong lòng anh suy nghĩ gì mà mãi đến khi cô biến mất ở cửa mới nhấc chân đi theo, nhưng giờ phút này, trên gương mặt của anh lại không có vẻ gì là tươi cười.
Biên Duyên đi vào phòng khách, nghe thấy tiếng hoạt hình quen thuộc từ bên trong, nhìn An An đang vui vẻ đứng trước sô pha hoa chân múa tay, cô nhẹ nhàng bước tới, An An xem quá chú tâm nên ngay cả việc mẹ cậu bé ngồi trên sô pha đằng sau cũng không biết.
Hình ảnh động vật thú vị kết hợp với cốt truyện hài hước, không có đứa trẻ nào là không thích xem.
Nhưng sau khi tận thế thì lại ít có đứa trẻ nào có thể xem được, vì người bình thường đều nghĩ cách kiếm tiền để sống sót trong tận thế này, loại hình phương tiện giải trí thế này chỉ có người ở phố bên kia mới có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận