Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 34: Vô Đề

“Thích Uyên, tiểu Duyên nhà chúng tôi mấy năm nay cũng sống không dễ dàng, một mình nó nuôi con, mấy hôm trước nghe nói cậu đến thành tây, nó mới đưa con đi tìm cậu.” Người phụ nữ lúc nói đến Biên Duyên trên mặt đều là vẻ thương xót, bà ta cũng không ngờ rằng sẽ gặp được Thích Uyên ở đây, lời Biên Duyên nói trước đó chẳng nhẽ là thật, Thích Uyên đến đây tìm mẹ con họ.
“Con, bà nói lại lần nữa, con của ai?” Thích Uyên lạnh lùng hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn người phụ nữ trung niên giống như ngọn dao, khí thế được tôi luyện sau tận thế khiến cổ người phụ nữ trung niên kia lạnh toát.
“Cậu, của cậu, trước tận thế nó mang thai con của cậu, cậu không thể vì bây giờ nó không còn cha mẹ nên không nhận nữa…” Người phụ nữ trung niên bị anh ta nhìn khẽ run lên, giọng nói cũng yếu ớt hơn.
“Không phải con của tôi, bà nói mấy hôm trước cô ấy đến thành tây?” Lúc Thích Uyên nói câu này là cắn răng nhả từng chữ, trước tận thế anh ta chưa từng động đến Biên Duyên, con của cô sao có thể là của anh ta chứ.
“Thích Uyên, cậu như vậy là không được, sau tận thế mặc dù anh trai và chị dâu tôi mất rồi, nhưng cậu không thể sỉ nhục con cái nhà họ Biên chúng tôi.” Người phụ nữ trung niên nghe xong trừng mắt, dáng vẻ đó như kiểu thấy không công bằng với Biên Duyên, nhưng trong lòng lại biết rằng bà ta nói như vậy không phải vì Biên Duyên mà là vì bọn họ, con nhóc Biên Duyên lái cái xe rách muốn đến thành tây, chỉ sợ hai mẹ con bọn họ đã sớm bị biến dị thú ăn đến xương cốt không còn, cô chết cũng không sao, chỉ cần Thích Thiều An là con của Thích Uyên, vậy thì Thích Uyên không thể nào bỏ mặc bọn họ không quan tâm.
“Ngày mai xuất phát đến thành tây, tôi phải đích thân xem xem đứa con trai từ trên trời rơi xuống của tôi.” Nhìn khuôn mặt đã già nua của người phụ nữ bên cạnh, Thích Uyên híp mắt lạnh lùng nói, đặc biệt là hai chữ con trai, anh ta gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra.
“Hàm Ngọc, em phải tin anh, con của anh chỉ có thể là em sinh, còn về con của Biên Duyên rốt cuộc là của ai, đợi sau khi chúng ta đến thành tây tự hỏi cô ấy là biết.” Thích Uyên đứng dậy, thu lại khí thế quanh người rồi ôm người phụ nữ sắc mặt trắng bệch bên cạnh vào lòng, bây giờ nói nhiều cũng vô ích, đợi gặp được người sẽ lấy lại trong sạch của anh ta.
“Vâng, em tin anh.” Cố Hàm Ngọc dựa vào lòng Thích Uyên, trong đôi mắt cụp xuống chứa ánh sáng tối tăm, cô ta không thể nào ngờ được cái người phụ nữ Biên Duyên kia vẫn còn sống, lại còn sinh ra một đứa con tưởng rằng của Thích Uyên.
Nếu như cô biết được người ở cùng Thích Uyên đêm đó là cô ta, mà năm năm sau tận thế vẫn như vậy thì liệu cô có phát điên không.
Nuôi một đứa trẻ không biết là của ai năm năm, với tính cách của Biên Duyên, cô chắc chắn không chịu nổi, không chết cũng tốt, cô ta càng muốn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của cô.
Trong đầu lên kế hoạch, nhưng khí thế quanh người cô ta lại là sự kiên cường và lương thiện của dị năng giả hệ mộc.
Buổi tối sau khi thu dọn hàng, trời đã tối hoàn toàn, sao trên trời chớp sáng, gió thu thổi quét qua khiến khoảnh khắc này trông rất yên tĩnh.
Biên Duyên ăn uống xong thì nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của An An tản bộ trong chợ.
Bất giác hai mẹ con đã bước đến chỗ sạp hàng của Dương Địa Hải, nhìn ánh đèn hơi tối, Biên Duyên nâng tay gõ lên bàn gỗ phía trước.
“Em gái, dẫn An An ra ngoài tản bộ hả?” Dương Địa Hải nghe thấy động tĩnh bước ra xem, thì ra là mẹ con Biên Duyên.
“Vâng, nếu đã đến thuận tiện xem đám tiểu Huy hôm nay săn được con gì.” Biên Duyên nói xong nhìn về phía lều, bóng dáng qua lại được ánh đèn chiếu lên vải, xem ra bọn họ đã trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận