Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 81: Vô Đề

“Biết rồi.” Biên Duyên bế An An vẫy tay chào rồi dẫn cậu bé ra ngoài, lúc trước cô đã nhận được điện thoại của Vân Tô, anh đã đợi cô bên đường ngoài chợ.
Sau khi ra khỏi chợ, nhìn chiếc xe việt dã màu đen bình thường đậu cách đó không xa, Biên Duyên xác nhận biển số xe rồi bế An An đi về phía chiếc xe đó.
"Lên xe đi.”
Đến gần hơn, Biên Duyên đang chuẩn bị chào hỏi Vân Tô thì cửa xe đã được anh mở ra.
“Xin lỗi, để anh đợi lâu rồi.” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Biên Duyên bế cậu bé ngồi vào.
“Chỉ một lúc thôi mà, chào buổi tối An An, cháu còn nhớ chú không?” Vân Tô quay đầu, mỉm cười nhìn hai mẹ con ngồi ở ghế sau.
"Nhớ ạ, chú là chú Vân, mẹ cháu nói đồ chơi ở nhà là chú tặng cháu, cháu rất thích ạ, cảm ơn chú." Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, An An nhớ tới hình ảnh lần trước ở trong rừng cậu bé đã cùng chơi với anh, vậy nên cũng lễ phép nói lời cảm ơn, nhưng dù sao cũng đã mấy ngày không gặp, cho dù lúc trước có vui vẻ cũng khó tránh khỏi không quen.
“Cháu thích là được.” Thấy cậu bé thích, Vân Tô cười cười, vươn bàn tay to nhẹ nhàng xoa đầu An An.
Đây là lần đầu tiên An An tiếp xúc thân mật như vậy với một người lớn ngoại trừ mẹ mình, cảm giác dịu dàng kiên định khiến cậu bé có chút xấu hổ.
“Ngồi ổn định rồi thì chúng ta xuất phát thôi.” Thấy vẻ ngại ngùng lẫn kinh ngạc trên mặt An An, Vân Tô quay người lại rồi nói.
“Đã làm phiền anh rồi.” Biên Duyên mỉm cười, trong lòng tràn đầy kỳ vọng đối với sân tập của bọn Vân Tô.
“Không sao, công việc hôm nay thế nào?” Xe khởi động, Vân Tô vừa lái xe vừa tán gẫu với cô.
“Rất tốt, mọi người vẫn nhiệt tình như ngày nào.” Nói đến khách hàng tới mua đồ ăn, trên mặt Biên Duyên tràn đầy vui vẻ, nụ cười này cho thấy cô rất thích xe đồ ăn của mình.
Sân tập Chấp Băng cách khu chợ nơi Biên Duyên và những người khác ở chưa đầy nửa giờ lái xe, bởi vì chúng đều được xây dựng ở rìa thành Tây.
Thời gian trên xe bất giác trôi qua nhờ cuộc nói chuyện hài hòa của hai người.
“Đây là sân huấn luyện của Chấp Băng à!” Nhìn cánh cổng sắt khổng lồ phía trước, Biên Duyên hạ kính xe xuống.
“Đội phó Chấp Băng đã thực hiện một nhiệm vụ dài hạn ở Tây Thành được một năm, nên anh ấy đã biến nhà máy bỏ hoang bên thành phố này thành nơi huấn luyện tạm thời cho các thành viên Chấp Băng.” Vân Tô vừa nói chuyện vừa lấy một tấm thẻ từ ra quẹt một cái.
Tích!
“Quẹt thẻ đã xong, mời đi qua.”
Giọng nói thông báo xong, cửa sắt phía trước chậm rãi mở ra.
"Đoàn trưởng, cậu tới rồi." Sau khi tiến vào, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục nhà máy cũ kỹ từ trong cổng đi ra, không biết trước đó ông đã trải qua chuyện gì mà mặt lại có một vết sẹo lớn như con rết xuyên suốt gương mặt.
"Chú Lục, chú vất vả rồi, đây là cô Biên mà cháu đã đề cập trên điện thoại. Sau này cô ấy sẽ đến đây để huấn luyện." Vân Tô xuống xe rồi vẫy tay với Biên Duyên ở trong xe.
“Chào chú Lục, từ giờ tôi sẽ làm phiền chú nhé.” Biên Duyên thấy An An nhìn vết sẹo trên mặt chú Lưu thì có chút sợ hãi, liền để cậu bé ở lại trong xe, đi xuống một mình.
"Cô Biên nói quá lời rồi, từ giờ trở đi cô muốn tập luyện lúc nào cũng có thể đến, đây là thẻ ra vào, cô nhận nhé." Chú Lục nhìn Biên Duyên trước mặt, thấy cô vẫn đang mỉm cười như cũ, quay người lại, lấy ra một tấm thẻ từ trong hộp sau cánh cửa đưa cho cô.
“Cảm ơn chú Lục.” Biên Duyên cầm tấm thẻ bằng cả hai tay và trịnh trọng đặt nó vào túi của mình, nhìn cách Vân Tô đối xử với chú Lục, có thể giữa hai người có mối liên hệ nào đó.
“Chú Lục, cháu dẫn cô ấy vào làm quen với trước, lát nữa cháu sẽ đến gặp chú.” Thấy vậy, lúc này Vân Tô mới lên tiếng.
“Đi thôi.” Chú Lục nghe vậy gật đầu, chắp tay sau lưng nhìn hai người lên xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận