Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 229: Vô Đề
“Không cần khách khí, tôi là Biên Duyên.” Biên Duyên gật gật đầu với cô ta, sau đó đi đến bờ sông rửa sạch đôi tay, hành động vừa rồi làm đôi tay cô dính không ít máu tươi.
Hồ Mộng hơi thận trọng nhìn cô một cái, sau đó đi đến bên người bạn tốt, rồi ngồi xổm xuống tiếp tục giúp Tiền Tiêu lau mồ hôi, nhìn miệng những vết thương được trị liệu dần dần khép lại, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà Biên Duyên cũng không có ý ở lại đây lâu, sau khi rửa sạch tay, cô hướng ba người gật đầu rồi đi trở về đoàn đội phụ cận của chú Vân.
“Tiểu Duyên, cô gái đó thế nào rồi?” Chú Vân nhìn thấy Biên Duyên trở về, thì dừng cuộc nói chuyện với Lạc Hồng lại, quay đầu nhìn cô, đứa trẻ Tiền Tiêu đó nhiều lúc bướng bỉnh quật cường.
“Chú Vân yên tâm đi, đội của anh Chu đã trị liệu cho cô ta rồi.” Biên Duyên cho ông ấy một ánh mắt an tâm.
“Vậy là tốt rồi.” Chú Vân nghe vậy gật đầu.
“Tiểu Duyên, cô ăn một chút gì đi.” Kỳ Chu Nham thấy Biên Duyên trở về, mang một ly mì còn nóng hổi đem qua cho cô.
“Cám ơn.” Lái xe cả một buổi sáng, đúng là cô có hơi đói bụng, cũng không khách sáo với anh Năm, cô nhận lấy ly mì rồi bắt đầu ăn, tuy rằng hương vị không thể so được với đồ ăn cô làm, nhưng lúc này đây có thể ăn được một bữa cơm ấm áp là đã không tệ rồi.
Anh Năm nhìn dáng vẻ Biên Duyên ăn, trong mắt anh ta tràn đầy ý cười.
Chú Vân nhìn một màn này trong lòng lại có suy nghĩ khác, tên nhóc này đang có chủ ý lên cô con dâu tương lai của ông ấy đây mà.
Trong khi Biên Duyên đang ăn, Lạc Hồng đã nói những tin tức nhận được từ chú Vân, rồi nói lại cho cô biết.
Đám người chú Vân vẫn luôn tìm kiếm những ký hiệu đội Chấp Băng lưu lại mà đến nơi này, nhưng khi đến vùng phụ cận, bọn họ phát hiện những ký hiệu lưu lại càng ngày càng ít, đặc biệt là hiện tại, bọn họ đã không còn nhìn thấy những ký hiệu lưu lại của đội Chấp Băng, điều này khiến lòng người càng thêm bất an.
Biên Duyên nghe vậy, đặt ly mì xuống bên cạnh lò sưởi.
Theo lý thuyết, nhóm người Vân Tô sau khi thoát khỏi nguy hiểm, hẳn là phải trở về bên hồ nước mới đúng, nhưng hiện tại con đường của bọn họ đã bị sương mù bao quanh ngày càng dày đặt.
Vì vậy mà trong lòng cô đã có chút suy đoán.
Nếu bọn họ không bị thứ gì đẩy đến bên này, như vậy chắc là phát hiện chuyện gì đó không đúng, hoặc nhóm Âu Lạp bị quái vật xua đuổi đụng phải đội của Vân Tô, dù là chuyện gì, cũng đều không tốt.
“Chú Vân có tính toán gì tiếp không?” Biên Duyên đưa mắt nhìn ông ấy, hiện tại nếu bọn họ gặp nhau thì mọi người chắc chắn sẽ hành động với nhau.
“Sau khi nghỉ ngơi xong, chúng ta đi đến bờ sông bên kia.” Nếu bờ bên này không có manh mối, nhất định bọn họ đã vượt qua sông, manh mối có thể là lưu lại bên đó.
“Được.” Biên Duyên nghe vậy gật gật đầu, con sông này tuy không hẹp, nhưng trong đội đều là dị năng giả, việc băng qua sông thế này không phải việc khó.
Đúng lúc này, Chu Nhất và Hồ Mộng đỡ Tiền Tiêu từ bên bờ sông đến đây, hiện tại sắc mặt Tiền Tiêu vẫn còn khó coi, nhưng so với lúc ban đầu khi Biên Duyên nhìn thấy thì lúc này đã tốt hơn rất nhiều.
“Chú Vân, có thể tiếp tục lên đường.” Tiền Tiêu biết chuyện của bản thân đã trì hoãn thời gian mọi người quá nhiều, hiện tại miệng vết thương trên người cô ta gần như hồi phục, không thể để mọi người chờ đợi cô ấy thêm nữa.
“Không cần vội, cháu cần phải nghỉ ngơi hồi phục.” Chú Vân nhìn cô ta nói với giọng hết sức hòa nhã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận