Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 172: Vô Đề

“Được rồi, lát nữa tôi làm cho ít thức ăn, nhưng mà trong tủ lạnh không có thịt dị thú cấp ba, hiệu quả sẽ kém hơn một chút.” Nếu anh đã quyết tâm rồi thì cô sẽ làm chuyện gì đó cho anh trong khả năng của mình, mong rằng họ có thể sống sót trở về.
Rốt cuộc thì Tây Thành rất cần Vân Tô.
“Làm phiền cô.” Vân Tô khẽ cử động cơ thể, anh cảm thấy sự phản phệ do dùng dị năng đồng hóa đã dễ chịu hơn lúc ban đầu rất nhiều, đều là nhờ canh của Biên Duyên.
“Nhưng mà có chuyện này tôi rất tò mò, dị năng thứ hai của anh là gì?” Biên Duyên nhớ tới những gì Triệu Trần kể lại, anh ta nói rằng Vân Tô đã cắn lên vết thương của quái vật, cô cảm thấy thật khó tin, rốt cuộc thì hành động ấy không phù hợp với khí chất của anh chút nào.
“Đồng hóa phục chế, bất cứ bộ phận nào của một sinh vật bất kỳ, tôi chỉ cần nuốt vào là có thể biến thành một bản sao hoàn mỹ chỉ trong giây lát, nhưng mà với năng lực hiện tại của tôi thì chỉ có thể phục chế bề ngoài và những năng lực cơ bản thôi. Hơn nữa, mỗi lần sử dụng xong thì tôi đều phải chịu phản phệ nghiêm trọng, nếu hôm nay không có canh hồi phục của cô thì tôi phải nằm trên giường ít nhất một tuần, còn gây tổn thương một chút đến dị năng hạch.” Cho nên, nếu không phải trường hợp bất khả kháng thì anh cũng không muốn dùng dị năng này.
“Ha ha, rất lợi hại.” Biên Duyên cười gượng một tiếng, cô nhìn anh bằng ánh mắt rất phức tạp, có thể phục chế sinh vật nào, liệu có một lúc nào đó Vân Tô sẽ biến thành nữ giới hay không?
“Tôi thấy bây giờ anh đã hồi phục kha khá rồi, cho nên tôi dạy anh làm sao để hấp thu năng lượng bên trong tinh hạch.” Gạt bỏ hình ảnh Vân Tô ôm vòi của quái vật rồi không màng hình tượng mà gặm nhấm và sau khi anh đã biến hóa trong đầu, Biên Duyên quyết định đổi chủ đề.
“Được.” Vân Tô nghe thế thì nhìn cô một cái, sau khi xuống giường thì anh đi đến chỗ tủ quần áo, lấy từ trong đó ra một cái rương.
Cái rương mở ra, Biên Duyên bị đống tinh hạch bên trong làm cho hoa cả mắt.
“Nhiều đến thế cơ à!” Cái rương đầy ắp, phải đến hàng trăm viên tinh hạch cấp ba ấy chứ!
“Cái này coi như là thù lao cho canh hồi phục và phương pháp hấp thu tinh hạch.” Vân Tô cầm lấy một viên tinh hạch rồi tung tung, sau đó đẩy cái rương về phía Biên Duyên tham tiền, vẻ mặt anh đầy ý cười.
“Quá nhiều rồi.” Nhìn những viên tinh hạch sáng lấp lánh trong rương, Biên Duyên có hơi ngại ngùng, tuy nói vậy nhưng mắt cô lại dán chặt vào cái rương.
“Không nhiều lắm.” Những gì mà Biên Duyên làm hôm nay không thể cân đo đong đếm bằng tinh hạch được, nếu không phải trong nhà chỉ có một rương như vậy, hơn nữa cô còn rất thích, Vân Tô thậm chí còn muốn cho cô thêm nữa, sau đó quan sát dáng vẻ tham tiền khi nhìn thấy nhiều tinh hạch như vậy của cô.
“Đúng rồi, có chuyện này tôi rất tò mò, tinh hạch thu được từ việc đốt cháy thi thể của thú đêm sẽ xử lý thế nào?” Biên Duyên nhịn đau đóng nắp rương lại, so với tinh hạch cấp ba thì cô càng có hứng thú với tinh hạch của thú đêm hơn.
“Tất cả đều ở trong nhà kho, cô có hứng thú với thứ đó à?” Vân Tô thấy cô đóng nắp rương lại, trong lòng anh cũng hiểu rõ.
“Có được đổi không?” Biên Duyên đẩy cái rương về phía trước.
“Được chứ, lát nữa tôi bảo người đưa đến cho cô.” Tinh hạch của thú đêm, họ đã dò xét năng lượng ở bên trong rồi, trước mắt thì không nên lấy ra để sử dụng, hơn nữa mấy ngày nay tinh hạch từ thi thể của thú đêm đã sắp chất đầy nhà kho, cho cô một ít cũng không sao.
“Cảm ơn, chúng ta luyện tập hấp thu năng lượng đi.” Biên Duyên nghe vậy thì rất mừng rỡ, cô tùy tay lấy một viên tinh hạch cấp ba, bắt đầu dạy học.
Một người dạy nghiêm túc, một người học cũng nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận