Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 304: Vô Đề

“Tốc độ của mọi người vẫn nhanh hệt như trước đây nha, hôm nay bán cơm thịt kho tàu, giá cả vẫn như cũ.” Biên Duyên nhìn hàng người xếp chật kín trước mặt trong mắt toát lên sự vui vẻ.
“Bà chủ Biên, có thể sử dụng điểm tín dụng thanh toán không vậy?” Bởi vì khoảng thời gian trước giá cả tinh hạch tăng vọt nên rất nhiều người đều chuyển sang làm thẻ tín dụng. Hiện giờ bọn họ thấy bên trên quầy hàng của Biên Duyên ghi giá cả vẫn là tinh hạch thì lập tức thắc mắc hỏi ra, dù sao hiện giờ họ mang rất ít tinh hạch ra cửa.
“Ây, có lỗi quá, tôi quên viết mất. Hai mươi điểm tín dụng một hộp. Mọi người muốn thanh toán bằng phương thức nào cũng được. Biên Duyên nói xong thì cầm bút ghi thêm giá mua bằng điểm tín dụng ở bên cạnh nữa. Lần này quên không ghi trước giá là sai lầm của cô.
“Bây giờ bắt đầu mở bán.” Biên Duyên lấy máy quẹt thẻ tín dụng đặt ở cửa sổ sau đó mỉm cười nói. Cái máy này cô phải tiêu tiền để mua về, vừa nãy cô không nghĩ đến việc thanh toán bằng điểm tín dụng nên cũng quên mất nó luôn.
“Bà chủ, năm hộp cơm thịt kho tàu, quẹt thẻ!” Vị khách đầu tiên nghe vậy thì cầm một tấm thẻ tín dụng màu lục trên tay trái nhìn cô đầy mong chờ.
“Năm suất phải không? Xong ngay đây.” Biên Duyên vừa nói vừa nhanh chóng đóng gói năm suất cơm đưa ra ngoài.
Một tiếng “Tích” nhỏ vang lên, sau khi nhập vào số lượng thì số điểm tín dụng cần chi trả lập tức xuất hiện trên màn hình, khách hàng quẹt thẻ một cái là điểm tín dụng cũng lập tức được chuyển tới thẻ tín dụng mà Biên Duyên mới làm, nói chung là rất thuận tiện.
Dù sao bây giờ không còn giống như lúc ban đầu nữa, lúc mới bày quán cô cần tinh hạch thật, nhưng bây giờ những tinh hạch cấp thấp này đã không có tác dụng với cô nữa vì thể Biên Duyên không để ý mọi người lấy gì ra thanh toán cả.
Tin tức xe Món Ngon tới đây bày bán nhanh chóng lan truyền ra ngoài. Đoàn người đứng xếp hàng trước xe Món Ngon của Biên Duyên mãi cũng chưa vơi bớt.
Hơn nữa có rất nhiều người mua xong thì ngồi ngay bên cạnh bắt đầu hưởng thụ, vẻ mặt say mê của họ càng thêm hấp dẫn những người khác tới xếp hàng.
Trong đám người còn vị khách được chủ quán tốt bụng khuyên bảo kia. Lúc này cậu ta đang ngồi xổm trên mặt đất không hề có hình tượng mà ăn như chết đói, ngay cả lúc tưới nước sốt lên cơm cậu ta còn tranh thủ mở miệng nói một câu: “Ngon bá cháy!”
Một hộp cơm nhanh chóng bị cậu ta ăn hết sạch, vị khách này chưa kịp lau miệng đã vứt vỏ hộp ở nơi thu hồi nhanh chóng chạy tới đuôi hàng tiếp tục xếp hàng lần nữa. Trong lúc xếp hàng cậu ta còn lẩm bẩm tính nhẩm trong miệng xem nhà mình có bao nhiêu người, cậu ta phải mua bao nhiêu hộp cơm mới đủ ăn.
“Anh Dương, đây là phần cho anh và bọn Kế Dương.” Biên Duyên nhìn gương mặt người đàn ông quen thuộc trước mặt cười nói, cô đưa cặp lồng chuẩn bị từ trước ra ngoài.
“Cảm ơn Tiểu Duyên, ngày mai cô sẽ tới nữa chứ?” Anh Dương nhận cặp lồng vui vẻ liếm môi, chỉ nghĩ đến đồ ăn bên trong thôi cái miệng của anh ta đã không nhịn được rồi.
“Mấy ngày gần đây tôi không có việc gì, anh Dương nhớ để dành lại thịt thú biến dị cho tôi đấy nhá.” Biên Duyên nghe vậy thì cười đáp.
“OK, vậy tôi về đây.” Anh Dương thấy thế thì quẹt thẻ tín dụng thanh toán sau đó mang theo gương mặt thỏa mãn cầm cặp lồng chạy về quầy hàng của bản thân. Quả thật ông ấy không chờ nổi muốn nếm thử rồi.
Sau đó Biên Duyên lại tiếp tục nhìn hàng dài người xếp hàng phía trước mà bán cơm thịt kho tàu. Bởi vì dị năng tăng lên khiến cho tố chất thân thể cô cũng tăng lên không ít. Vì vậy dù là đối mặt với số lượng khách hàng đông như vậy cô vẫn có thể mỉm cười bán đến người cuối cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận