Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 16: Vô Đề
“Đúng là rất giỏi.” Biên Duyên nói thì nói vậy nhưng trong lòng lại âm thầm thêm một câu nhân vật chính trong truyện, con ruột của tác giả, anh ta không may mắn thì còn ai may mắn được nữa.
Nhưng mà nói lại thì lúc này bọn họ không phải nên ở thành đông sao, sao Chấp Băng lại đột nhiên đến thành tây.
Với lại Thích Uyên và Vân Tô của bây giờ đều không phải là người không suy nghĩ thấu đáo, đối diện với hỏa lang cấp năm bọn họ chắc sẽ không thực sự đánh nhau, dù sao bọn họ sẽ không mang mạng sống của đội viên của mình ra đùa, vì vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì trong đó chỉ có đương sự mới biết, tin đồn đã lan truyền khắp nơi, cũng có hơi tam sao thất bản.
“Vì vậy bây giờ hai đoàn lính đánh thuê giỏi đều đã đến thành tây sao?” Nói đến đây Biên Duyên đè cảm giác khó hiểu trong lòng xuống, ánh mắt nhìn bọn họ còn cố ý thêm chút nhiệt tình, giống như mình rất hứng thú.
“Việc này không thể không cảm thán vận may của thành nhóc thành tây chúng ta, nghe nói đội viên Chấp Băng bị thương nguy hiểm sắp chết thì một thằng nhóc dũng cảm gan dạ của thành tây chúng ta nhìn hai đội đang giao chiến với hỏa lang, lấy hết sự dũng cảm tiến lên nhét thuốc trị thương mình mang theo vào miệng đội viên Chấp Băng. Mặc dù hiệu quả không phải vô cùng tốt nhưng ít nhất giúp người ta kéo lại hơi tàn, cuối cùng bông hoa của đội Liệt Hỏa Cố Hàm Ngọc thoát được khỏi hiện trường chiến đấu ra tay mới thực sự giữ được mạng. Sau đó đội trưởng đội Chấp Băng vì thể hiện sự biết ơn trực tiếp phá vỡ nguyên tắc nhận thằng nhóc đó vào đội Chấp Băng.” Nói đến đây trên mặt Dương Địa Hải lộ rõ tự hào.
“Thằng nhóc dũng cảm may mắn này chẳng nhẽ anh Dương vừa hay quen biết?” Biên Duyên nhìn nụ cười của anh Dương, trêu chọc hỏi một câu, dù sao vẻ mặt của anh Dương quá rõ ràng.
“Đúng vậy, chính là con trai nhà chị gái tôi, tiến hóa giả tốc độ cấp hai, Kiều Tây.” Anh Dương tự hào nói như kiểu đứa trẻ đó là ông ấy vậy.
“Đúng là cháu ngoại trai, Kiều Tây thật giống anh Dương, trượng nghĩa.” Nghe xong đáy mắt Biên Duyên xẹt qua một tia ánh sáng tối tăm. Kiểu Tây này vừa hay là người trong nguyên tác cứu mẹ con nguyên chủ, đồng thời là một trong những ân nhân cứu mạng đưa hai người về thành tây, chỉ là bây giờ cô vẫn còn một điều chưa rõ lắm chính là người thành tây như cậu ta vì sao lại đưa hai mẹ con họ về thành đông, mà lần này bọn họ sao lại bỏ lỡ mẹ con hai người đụng trúng đoàn nhân vật chính.
“Con cháu nhà tôi đều giống tôi, thông minh gan lớn còn trượng nghĩa dũng cảm, quan trọng nhất là biết nắm lấy cơ hội.” Nói đến đây anh Dương trầm mặt gật đầu, lời này nói đến mức bản thân ông ấy cũng sắp tin là thật.
“Nhà các anh bây giờ có một người được vào Chấp Băng, sau này tốt hơn đừng có quên chúng tôi đấy.” Anh béo ở bên cạnh vỗ vai anh Dương trịnh trọng nói, đừng thấy Chấp Băng chỉ là một đoàn lính đánh thuê, thành viên đều là nhân tài lớp lớp, là đoàn lính đánh thuê số một số hai được người ta khen ngợi ở khu Tây không khác gì Liệt Hỏa.
Cháu trai của Dương Địa Hải được vào Chấp Băng, cho dù không phải đội viên chủ chốt bên cạnh đội trưởng Chấp Băng, nhưng dù chỉ là được vào các đội nhỏ khác, được đeo huy hiệu Chấp Băng, ở khu bảy vẫn khiến người ta vô cùng hâm mộ, thực sự thì hai đoàn lính đánh thuê này tuyển người vô cùng nghiêm khắc, nếu không phải vận may Kiều Tây tốt giúp đội viên chủ chốt kéo dài hơi tàn, với thực lực của cậu ta căn bản không thể vào được Chấp Băng.
Huống hồ đãi ngộ của người nhà đội viên Chấp Băng cũng không tệ, có lẽ sau khi bọn họ rời khỏi sẽ đưa cả nhà Kiều Tây đến khu bảy, nếu như Dương Địa Hải cũng muốn đi, nói với người của Chấp Băng, bọn họ đều có thể đến khu bảy.
Những cái khác không nói, an toàn tính mạng ở khu bảy tuyệt đối được đảm bảo. Nếu như có cơ hội anh ta cũng muốn đưa người nhà dọn vào khu bảy, nghe nói điều kiện ở đó vô cùng tốt, mấy quân khu lớn đóng quân trường kỳ tại đó, còn có đoàn lính đánh thuê cao cấp, vì vậy cuộc sống bây giờ ở khu bảy có thể nói là không khác quá nhiều trước tận thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận