Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 26: Vô Đề
“Nào, các con lau tay đi.” Lấy giấy ăn ra lau sạch mặt và miệng của đám trẻ rồi mới vứt rác đi, xách túi lớn túi nhỏ thành quả hôm nay về nhà.
Trên đường trở về, bọn họ cười đùa vui vẻ, một khúc dạo xen ngang vừa rồi đã bị bọn họ vứt ra sau đầu.
Chỉ là trên lúc ngồi xe trở về, Biên Duyên nhìn ra sau lưng mấy lần, mặc dù phía sau xe năng lượng không có ai nhưng cô cứ cảm thấy có một ánh mắt chốc chốc lại rơi trên người cô.
Sau khi xuống xe mặc dù trên mặt Biên Duyên mang ý cười nhưng trong lòng lại càng cảnh giác hơn, bởi vì cô cảm giác được, ánh mắt theo dõi lúc cô ngồi trên xe đã theo cô đến tận khu bày hàng.
Nhưng sau khi bọn họ đi vào đám đông, ánh mắt đó đột nhiên lại trở nên như có như không.
Nghĩ kỹ lại, bàn tay cầm túi của Biên Duyên hơi siết lại, ban đầu cô tưởng rằng là người nhà họ Lộ phái đến, nhưng cảm giác vừa rồi lại khiến cô nhớ ra, mặc dù không rõ ràng như cảm giác đó cô từng có trong tiệm đổi tinh hạch, lúc đó cô tưởng là áo giác, bây giờ xe ra cô vừa ra khỏi tiệm đổi tinh hạch đã bị người khác theo dõi.
Chẳng nhẽ là vì tinh hạch trong tay cô?
Nghĩ đến đây mắt Biên Duyên híp thành một đường, xem ra việc hấp thụ tinh hạch tối nay vô cùng cấp bách.
Sau khi về xe, Biên Duyên đưa An An đã đi chơi mệt lên giường nghỉ xong bắt đầu bận rộn, nhưng trong lúc bận rộn cô vẫn bỏ ra tinh hạch để hệ thống mở hệ thống giám sát của xe ra, trong vòng năm mươi mét, hệ thống sẽ tự động giám sát giúp cô, hơn nữa còn có thể khoanh vùng những người đặc biệt cứ nhìn chằm chằm vào xe cô, lúc cô rảnh rỗi có thể tìm ra người đi theo bọn họ trở về.
Cho sốt cà chua vào đun xong, Biên Duyên bắt đầu cho miếng cá đã ướp xong từ tối qua vào nồi mỡ rán lên.
Do số lượng tương đối nhiều nên cô chiên cả một buổi chiều, mùi thơm nồng trước mũi cô dần dần biến thành mùi ngấy, có lẽ một chốc một lát cô thực sự không ăn nổi.
Tính toán xong thời gian, cho sốt cà chua đã đun xong vào nồi, bỏ hành, gừng, tỏi vào, miếng cá thấm đẫm mùi thơm, trên miếng cá màu vàng đầy nước sốt đỏ, không nói đến mùi vị, chỉ với hình ảnh này đã vô cùng kích thích vị giác của người khác.
Vừa bày sạp hàng ra, chưa được bao lâu trước xe đã đầy người đứng.
“Bà chủ, buổi trưa sau này đừng đóng cửa nữa, chúng tôi đã trông mong cả một buổi chiều.” Khách hàng giành được vị trí đầu nhìn Biên Duyên nói đến não lòng, gần đây đã quen trưa mỗi ngày ăn đồ ăn ở đây, trưa hôm nay không được ăn một bữa, anh ta khó chịu đến mức cồn cào ruột gan, không khác gì mèo cào.
“Tôi cố gắng.” Biên Duyên nhìn một đám khách hàng đứng phía sau đồng lòng gật đầu cười đưa hộp cơm ra, cô cảm thấy nếu như cô nói không có thể sẽ dẫn đến quần chúng tức giận.
“Nhất định.” Khách hàng cầm nắp hộp cơm mở ra, thỏa mãn hít sâu mùi thơm xong nói tiếp.
“Bà chủ đã nghe thấy rồi, đứng chắn đường nữa anh trai, đi ra đi.” Người trẻ tuổi đứng sau là một người nóng tính, anh ta thấy anh trai phía trước không lập tức tránh được thì ỷ mình là tiến hóa giả sức mạnh, hai tay cầm eo người đàn ông đưa người đó sang bên cạnh.
“Hi hi…bà chủ, cho ta ba suất.” Người trẻ tuổi quay đầu mặt tươi cười đầy thèm thuồng.
“Thằng nhóc thối.” Anh trai bị đẩy sang ngây ra một giây, một bàn tay vỗ lên cánh ta cường tráng của người trẻ tuổi, nhưng mà anh ta rất biết đều, đánh xong liền chạy.
“Anh trai này sức cũng không nhỏ.” Người trẻ tuổi nhìn bóng lưng đã chạy mất dạng của anh trai cười xoa xoa cánh tay của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận