Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 78: Vô Đề
Cũng may ông trời cũng để cho con người một cơ hội để thở, thú đêm sợ ban ngày, cho dù một giây trước chúng giương nanh múa vuốt trước mặt con người, nhưng nếu giây sau bình minh ló rạng trên bầu trời chúng sẽ ngay lập tức rút móng vuốt, nhìn trời rồi rống lên, sau đó triệu hồi đồng loại rút lui ngay lập tức.
Lần này mọi người đã được báo động từ trước, hầm trú ẩn đã sớm xây dựng xong, thú đêm tập kích chỉ có thất bại mà trở về.
Trên đường quay về, Biên Duyên đi qua gian hàng của Triệu Khuyển, lần trước Vân Tô có nói sẽ mang cho cô đồ vật gì đó, cũng không biết có đem tới hay không nữa.
“Cô chủ Biên à, cô tới đây quả là trùng hợp, tôi đang định đi tìm cô.” Triệu Khuyển không còn là dáng vẻ nhìn thấy Biên Duyên là lạnh lùng xa cách nữa, bây giờ anh ta nhìn thấy cô còn nhiệt tình hơn cả thấy mẹ mình.
“Tối qua đại ca phái người đưa đồ cho cô, số của anh ấy đã được lưu sẵn trong đó, lát nữa quay về có thể gọi cho anh ấy, anh ấy có chuyện muốn nói với cô.” Triệu Khuyển cười rồi đưa cho cô một chiếc hộp.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn.” Biên Duyên đặt cái hộp vào giỏ, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
“Cô chủ Biên chờ một chút đã!” Ngay khi cô định đi, Triệu Khuyển vội vàng nói.
“Còn gì nữa không?” Biên Duyên dừng chân, quay đầu nhìn anh ta.
“Ừm thì là, tôi chỉ muốn hỏi, bữa trưa hôm nay ăn gì vậy?” Triệu Khuyển xấu hổ gãi đầu.
"Bữa trưa hôm nay là cơm thập cẩm thịt cừu." Biên Duyên nghe vậy khóe miệng khẽ giật, người này đã hoàn toàn mê mẩn món ngon cô làm rồi, không biết đại ca của bọn họ biết được thì sẽ có cảm giác gì.
“Có phải là món cơm thập cẩm đặc sản của Tân Cương trước tận thế không!” Triệu Khuyển nghe vậy hai mắt sáng lên.
“Đúng vậy, nhưng món tôi nấu có thể không giống bản gốc cho lắm, mùi vị có thể không bằng cơm thập cẩm chính hiệu, nhưng vẫn ăn được.” Biên Duyên nhìn đôi mắt sáng ngời của anh ta, không khỏi nghĩ đến tên anh ta, dáng vẻ này thật sự không phụ lòng cái tên có chữ chó mà, nhìn như một con chó ngốc nghếch vậy.
"Tuyệt vời!" Triệu Khuyển nghĩ đến món cơm thập cẩm mà mình đã ăn ở Tân Cương trước khi tận thế, nước miếng đã sắp chảy ra luôn rồi, cô Biên trước giờ vẫn luôn khiêm tốn, tuy nói như vậy nhưng hương vị nhất định sẽ không tồi.
Nhìn bộ dạng thèm thuồng của anh ta, Biên Duyên lắc đầu rồi đi về nhà, bộ dạng này thực sự không thể hiện nổi khí chất ưu tú của đoàn lính đánh thuê Chấp Băng mà.
Triệu Khuyển không biết vẻ ngoài tham ăn đã khiến Biên Duyên nghi ngờ danh hiệu ưu tú của mình, giờ phút này hắn hoàn toàn đắm chìm trong hồi ức và sự mong chờ món ngon.
Khi quay trở lại xe , cô xử lý xong chỗ gạo cần phải dùng rồi mới mở cái hộp Triệu Khuyển vừa đưa cho mình.
Hộp mở ra, Biên Duyên nhìn thấy một chiếc điện thoại đơn giản nằm bên trong, người ta nói rằng chiếc điện thoại di động năng lượng này vẫn chưa được cung cấp ra thị trường, những nhóm lính đánh thuê lớn như Vân Tô là những người đầu tiên sử dụng chúng.
Cô thuần thục bấm vào danh bạ điện thoại, Biên Duyên nhìn thoáng qua đã thấy tên của Vân Tô, bởi vì ở trong chỉ có một dãy số này, không thấy không được.
Ngón tay cái khẽ chạm, điện thoại được kết nối, lập tức vang lên tiếng bíp quen thuộc, làm cho Biên Duyên từ lúc tới đây chưa từng tiếp xúc qua sản phẩm điện tử suýt nữa đã quên mất, nơi đây lúc trước từng là một hành tinh khoa học kỹ thuật!
“Biên Duyên, Triệu Khuyển đã đưa điện thoại cho cô rồi nhỉ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận