Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 274: Vô Đề

Lạc Thu Minh hơi nheo mắt nhìn người vừa đến đây, anh ấy hoàn toàn không tin Cố Hàm Ngọc dùng cớ đó để xuống dưới sương mù.
“Tôi có giấy phép được xuống dưới sương mù.” Cố Hàm Ngọc không muốn phí lời với anh ấy nên đưa ra giấy phép đã lấy được lần trước cho Lạc Thu Minh xem. Tuy thứ này không có uy quyền mạnh bằng thẻ đen mà Biên Duyên sắp sở hữu, nhưng Lạc Thu Minh không thể nào cản cô ta xuống dưới sương mù được.
“Thế giới bên dưới sương mù rất nguy hiểm, mọi người hãy cẩn thận.” Lạc Thu Minh trả giấy phép lại cho cô ta, rồi tránh đường để nhóm cô ta đi.
“Cảm ơn anh, mọi người đi thôi!” Cố Hàm Ngọc hơi ngẩng người rồi cô ta cầm lấy tờ giấy phép lại, đứng dậy dẫn người rời khỏi phòng chỉ huy.
“Cậu cho họ qua đi.” Lạc Thu Minh nhìn bóng lưng Cố Hàm Ngọc dẫn người rời đi, anh ấy cầm bộ đàm nói với cấp dưới.
Lần này, Cố Hàm Ngọc dẩn theo một đám người lạ hoắc đến đây, nhưng tất cả họ đều là dị năng giả cấp ba. Còn chuyện cô ta xuống dưới đó làm cái gì nữa, anh ấy đoán có lẽ cô ta đi xuống đó tìm Biên Duyên.
Vậy sao anh ấy không cản cô ta lại? Thật ra trước khi Biên Duyên xuống dưới đó đã đề nghị Lạc Thu Minh đừng ngăn Cố Hàm Ngọc, nếu cô ta muốn xuống dưới.
Anh ấy nghĩ, có lẽ ân oán của hai người này nên giải quyết rõ ràng được rồi.
Nhưng Lạc Thu Minh thật không ngờ Thích Uyên lại yên tâm để cho Cố Hàm Ngọc tự dẫn đội xuống dưới sương mù, mà cũng không loại trừ việc cô ta giấu Thích Uyên tự quyết định, chứ không thì với tính cách của Thích Uyên, anh ta sẽ không để yên cô ta muốn làm gì tùy thích đâu.
Cùng lúc đó, Thích Uyên mới về nhà đã nhận được bức thư của Cố Hàm Ngọc để lại từ tay quản gia.
“Cô ta quá liều lĩnh!” Ánh mắt của Thích Uyên dần dần lạnh đi khi đọc nội dung bức thư, Cố Hàm Ngọc tự dẫn đội xuống sương mù và tin chắc rằng bản thân có thể đợi cơ hội Biên Duyên sơ xoát sẽ ra tay. Cô ta không thể chịu nổi cục tức này cho nên quyết định tự dẫn người đi báo thù.
Bởi vì cô ta biết Biên Duyên đã bắt đầu kế hoạch trả thù mình, cuối cùng trong hai người họ chỉ một người sống tiếp được. Huống hồ gì bây giờ, Cố Hàm Ngọc liên tục bị Biên Duyên cho ăn nhục, cô ta không thể cam lòng khi chưa báo thù cô được!
Với lại Cố Hàm Ngọc phát hiện có rất nhiều chuyện thoát khỏi kiểm soát của mình sau khi Biên Duyên xuất hiện. Dạo gần đây, Cố Hàm Ngọc rất hoảng sợ khi thấy ánh mắt của Thích Uyên nhìn mình, cô ta đổ hết mọi nguyên nhân lên người Biên Duyên và nghĩ chỉ cần cô chết đi thì tất cả mọi chuyện sẽ quay lại như cũ.
Vì vậy lúc này đây, cô ta dẫn đội của người yêu của mình vào sương mù đợi có thời cơ thích hợp, cô ta chắc chắn khiến Biên Duyên phải trả giá bằng máu.
“Tập hợp tất cả các thành viên, ngày mai lập tức xuống sương mù.” Thích Uyên vò nát tờ giấy thành một cục, cầm điện thoại gọi ra lệnh. Lần này là lần cuối cùng, anh ta sẽ ra tay giúp Cố Hàm Ngọc, sau khi Thích Uyên cứu cô ta về thì duyên phận của hai người cũng sẽ chấm dứt.
Mà lúc này Biên Duyên chẳng biết gì, cô đợi quần áo của mình đã hong khô rồi leo lên trên tường cao ngồi quan sát tình hình xung quanh.
Thỉnh thoảng có vài con thú hoang đi ngang qua bên ngoài tường cao, đám thú hoang nhìn một trong hai người đứng trên tường cao mà bất lực. Chúng chỉ có thể trừng đôi mắt xanh mơn mởn của mình nhìn họ gào rú, rồi không cam lòng rơi đi.
“Quay lại đây một lần nữa, nhưng tâm trạng và cảnh vật đã khác xưa rồi.” Biên Duyên thấy nhẹ nhõm hơn lần trước đến đây, khi nhìn hoàn cảnh trước mắt.
----------
“Cùng một nơi, nhưng mỗi lần đi đến đây lại thấy tâm trạng và cảnh vật đều khác nhau.” Nhất là khi người đứng bên cạnh không giống nhau, cảm xúc càng mạnh mẽ hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận