Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 335: Vô Đề

“Không biết trưởng khu tìm chúng tôi tới đây là có việc gì?” Biên Duyên gật đầu cảm ơn thư ký, cô không nhịn được mà hỏi thẳng, dù sao cô cũng không hiểu được loại chữ nghĩa quanh co lòng vòng kia.
“Cô Biên đúng là người thẳng thắn, như vậy thì tôi cũng nói thẳng luôn. Ba ngày sau vương tử Nixon sẽ dẫn đoàn đại sứ tới đây, tôi muốn mời cô Biên và đội trưởng Vân cùng tới đón tiếp.” Trưởng khu nhìn hai người cười khẽ một tiếng rồi nói, cô Biên vẫn hấp tấp hệt như trước đây.
“Ok, tôi không có ý kiến.” Biên Duyên nghe vậy thì nhẹ nhàng gật đầu, quả nhiên không khác mấy với phán đoán của Vân Tô.
“Vậy cứ quyết định như thế, không biết vì sao có hai người ở đây khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn nhiều.” Trưởng khu thấy hai người đồng ý không do sự thì càng thêm vui vẻ. Nếu như ông ta đoán không sai thì hai người trước mắt này là người dị năng mạnh nhất ở Tây Thành rồi.
Dù sao ông ta cũng được nghe kể hết về những chuyện bọn họ từng trải qua ở bên dưới thế giới trong lòng trái đất từ miệng người khác rồi. Dũng khí và thực lực của hai người quả thật khiến cho người ta bội phục, hơn nữa bọn họ còn có một tấm lòng khiến ông ta đánh giá cao nữa.
“Trưởng khu cứ nói đùa, đội thủ vệ của Tây Thành thiếu gì người tài giỏi, hơn nữa lại thêm cả trưởng khu dẫn đầu. Nếu như nói để an tâm thì cũng là chúng tôi thấy an tâm vì có mọi người bảo vệ Tây Thành như thế.”
“Sự an toàn của một thành thị không thể chỉ dựa vào vài người được, có thời điểm vẫn cần tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực mới ổn, giống như lần thú đêm tấn công xâm lấn vậy.” Ánh mắt trưởng khi nhìn về phía hai người mang đầy hòa ái giống như chú bác trong nhà đang nhìn con cháu của mình vậy. Lần này có thể nói là Vân Tô đã thể hiện hết tài năng của bản thân trong mắt lãnh đạo cấp trên, vượt xa Thích Uyên được đánh giá cao trước đó.
Nhưng mà anh cũng không vì chuyện trải qua bên dưới thế giới trong lòng trái đất mà trở lên kiêu ngạo cuồng vọng tự đại khiến cho trưởng khu rất ưa thích.
Hai người kia bắt đầu bàn về lý tưởng cuộc đời khiến cho Biên Duyên mất hết hứng thú. Thỉnh thoảng cô có chen vào hai câu rồi lại bưng trà lên uống, hiển nhiên nước trà có sức hấp dẫn với cô hơn là chủ đề kia.
Cũng may hai người kia không có ý định nói chuyện quá lâu, Vân Tô thấy Biên Duyên ở đầy nhàm chán thì nói vài câu với trưởng khu sau đó kết thúc cuộc trò chuyện dẫn Biên Duyên rời đi.
“Tiểu Duyên, An An sắp tan học rồi, chúng ta tới đón An An nhé!” Vân Tô vừa bước ra khỏi phòng họp thì đưa mắt nhìn đồng hồ đeo trên tay rồi quay đầu sang nói với Biên Duyên bên cạnh.
“Cũng được.” Biên Duyên nghĩ thử thấy số lần cô đón An An có thể đếm được trên đầu ngón tay, ai bảo mỗi khi cô chuẩn bị lên đường thì đã thấy chú Vân đi bộ tới của trường học rồi.
“Anh lái xe đi, tôi gọi điện báo cho chú Vân biết, không chừng bây giờ chú ấy đã ra cửa mất rồi.” Biên Duyên ném chìa khóa cho Vân Tô sau đó móc điện thoại ra.
“Ok.” Vân Tô đỡ lấy chìa khóa xe trong mắt anh là sự vui vẻ khó giấu được. Chỉ có mình Biên Duyên là không phát hiện ra hình thức ở chung giữa hai người bọn họ đã sớm vượt qua ranh giới bạn bè bình thường rồi.
Tuy rằng chỉ là một chuyện rất đơn giản nhưng lại khiến Vân Tô vui vẻ không thôi.
Nhưng mà anh vẫn muốn để cho những điều đơn giản này có được cái tên danh chính ngôn thuận, chẳng qua Vân Tô không biết tới bao giờ Biên Duyên mới có thể hoàn toàn chấp nhận anh.
Xe nổ máy, Vân Tô nghe tiếng cười nói của cô gái bên cạnh, đạp chân ga lái thẳng tới trường học của con trai anh nhưng lại gọi anh bằng chú!
Bởi vì ven đường đang tiến hành treo áp phích và băng rôn chào đón đoàn đại sứ nên làm trễ thời gian bọn họ đến trường học, rất nhiều đứa nhỏ đã được người lớn trong nhà đón về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận