Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 131: Vô Đề

“Ừm, cảm ơn cục cưng của mẹ.” Nhìn thấy dáng vẻ muốn an ủi ngược lại mình của đứa nhỏ, Biên Duyên nhẹ nhàng ôm cậu bé vào lòng, đây là thiên thần nhỏ nhà ai vậy chứ!
An An vỗ nhẹ vào lưng mẹ, sau đó lui về sau. Cậu bé xòe bàn tay ra, bên trong có một chiếc thuyền giấy nhỏ bị cậu bé siết hơi nhàu: “Mẹ ơi nhìn này, đây là thuyền giấy mà anh Dương Húc dạy con gấp đó.”
Biên Duyên nhìn đứa trẻ từ từ tháo thuyền giấy ra, mặc dù các góc giấy còn hơi nham nhở nhưng liếc qua thì vẫn ra hình ra dáng của một chiếc thuyền: “An An tự gấp đấy à?”
“Vâng ạ, An An tự gấp đó.” An An vỗ ngực, trong mắt chứa đầy niềm vui sướng. Ngoài thuyền giấy, anh Dương Húc còn dạy cậu bé gấp máy bay nữa, cậu bé cũng gấp rất đẹp, nhưng mà so với máy bay thì cậu bé vẫn thích thuyền giấy hơn vì khi thả nó xuống nước, nó sẽ không bị chìm mà vẫn nổi lên.
“An An nhà ta giỏi quá đi thôi!”
“Mẹ cũng biết gấp giấy đó nha.” Nói rồi, Biên Duyên bắt đầu tìm kiếm xung quanh xem có giấy không. Loại hình mà trước đây cô gấp nhiều nhất là hạc giấy và hoa giấy, thậm chí cô còn biết cắt giấy nữa.
“Vậy lần sau mẹ dạy con gấp giấy nhé, hôm nay thì thôi ạ.” An An nhìn quanh, hôm nay không còn giấy cho mẹ trổ tài mất rồi.
“Được thôi, lần sau chúng ta sẽ cùng gấp.” Biên Duyên ngại ngùng nhìn An An, đồng thời trong lòng thầm hạ quyết tâm, lần sau thăng cấp nhất định phải chú ý đồ đạc xung quanh mới được.
“Mẹ ơi, vậy con xuống chơi với nhóm anh Dương Húc tiếp đây ạ.” Thấy bạn bè đang đứng trước cửa vẫy tay với mình, An An nhanh chóng chạy ra khỏi người mẹ. Vừa rồi cậu bé đi vào đây chỉ là muốn khoe với mẹ thành phẩm của mình mà thôi, khoe xong rồi thì cậu bé còn muốn đi giúp anh Dương Húc gấp một đội quân thuyền nữa.
“Ừ, con đi đi.” Biên Duyên cười rồi chào tạm biệt hai đứa nhỏ.
Trông thấy An An nhanh nhảu xuống xe, Biên Duyên định chuẩn bị một ít khoai tây chiên chia cho mọi người.
Lấy số khoai tây tím lần trước còn thừa lại ra, cắt thành lát mỏng rồi cho vào trong nước, sau đó đổ ngập dầu, chiên cho đến khi khoai tây trong chảo chín đều và chuyển sang màu sẫm, cô mới vớt ra ngoài thấm bớt dầu. Vì An An thích ăn cay nên sau khi chiên lại một lần nữa, cô rắc thêm một ít ớt bột và bột thì là vào, cắn một miếng thôi là thấy giòn rụm tê cay, có thể nói đây là một món ăn vặt dù bình dân nhưng lại vô cùng ngon miệng.
“Các con ơi, đi rửa tay rồi lại đây ăn khoai tây chiên này.” Biên Duyên cầm theo một cái giỏ tre, xuống xe và gọi mấy đứa trẻ đang hí hoáy gấp thuyền đến ăn đồ ăn vặt.
“Chúng con cảm ơn dì Biên ạ!” Mấy đứa nhóc chạy tới nhìn thấy khoai tây chiên thì chảy hết cả nước miếng, rửa tay xong bèn xúm lại cùng nhau ăn, cùng nhau đùa nghịch, khẩu vị cũng tốt hơn nhiều.
“Thu Ca, lại đây nghỉ ngơi một chút đi.” Biên Duyên đặt thêm một cái giỏ khác lên bàn rồi mời Thu Ca đang ngồi đan áo len.
Thu Ca dừng công việc trong tay lại rồi đi qua, nhìn thấy mồm miệng mấy đứa nhỏ nhà mình đều lem nhem cả: “Chị lại chiều hư bọn nhỏ rồi.”
“Nói cứ như là ngày nào chị cũng làm cho bọn nhỏ ăn không bằng ấy, mau đến nếm thử xem vị thế nào.” Biên Duyên cười nhìn Thu Ca, đã lâu rồi cô chưa ăn khoai tây chiên nữa.
Thu Ca cầm một miếng tây chiên bỏ vào miệng: “Quả thực là không phải ngày nào chị cũng làm, nhưng cứ cách dăm ba bữa chị lại làm một lần. Dùng khoảng thời đó để nghỉ ngơi không phải tốt hơn sao, hà cớ gì phải làm lụng mấy cái này cho mệt thân.” Mỗi ngày Biên Duyên đều vô cùng bận rộn, ấy thế mà vẫn có thời gian nấu đồ ăn vặt cho lũ trẻ, cũng không biết còn lại được bao nhiêu thời gian để nghỉ ngơi nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận