Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 307: Vô Đề
Biên Duyên dọn quán đóng cửa sau đó lại đi dạo quanh chợ một vòng rồi mới lái xe Món Ngon quay trở về nhà.
Trên đường về, cô nhìn những công trình xanh hóa xung quanh bên đường thì hiểu rõ phía chính phủ rất quan tâm tới lần gặp mặt này. Ngày hôm qua cô còn nghe Vân Tô nói vì để chuẩn bị đón tiếp đoàn đại sứ được chu đáo, lần này lãnh đạo cấp trên đã phái không ít người tới đây.
Không chỉ như vậy, khu mới còn cử rất nhiều người dị năng xuống vùng sương mù đen, chuẩn bị xây dựng tường thành quanh hồ để thiết lập trạm gác, thay vì chờ thú đêm lên trên rồi giải quyết chi bằng bọn họ phái binh xuống dưới ngăn cản chúng nó ở bên ngoài tường thành không cho lên trên còn hơn.
Chờ tới khi thú biến dị không cảm giác được năng lượng tỏa ra từ vòng xoáy sương mù đen nữa thì bọn chúng cũng sẽ không phát điên mà chạy về phía hồ muốn thông qua vòng xoáy sương mù đen để lên mặt đất nữa.
Biên Duyên về đến nhà thì thấy chú Vân đã đón An An về, lúc này hai ông cháu đang ngồi tắm nắng dạy nhau học bài. Ánh mắt trời vào mùa đông chiếu lên cơ thể vô cùng thoải mái, hình ảnh hai người thân thiết với nhau cũng rất ấm áp.
“Tiểu Duyên về rồi à? Hôm nay vất vả cho cháu quá.” Chú Vân thấy cô đi tới thì ngẩng đầu nói, trong mắt đong đầy yêu thương.
“Có gì vất đâu chú, chú đang dạy An An học bài sao?” Biên Duyên cười đáp lại, sau một thời gian sống cùng với chú Vân , cô phát hiện ra chú Vân là một người dễ gần lại vui tính, lúc nói chuyện với ông ấy cô có cảm giác như chú Vân là chú bác trong nhà đã chăm sóc bản thân nhiều năm vậy, cực kỳ thân thiết.
“Mẹ về rồi! Mỗi ngày ông đều dạy con làm bài tập đó, con thấy còn dễ hiểu hơn giáo viên trên lớp nhiều.” An An ngẩng đầu nhe răng ra cười với mẹ, trong mắt cậu bé cũng lấp đầy sự vui vẻ, ông Vân quả thật siêu tốt luôn, lúc dạy cậu bé không hề trách mắng một câu nào cả, cậu bé nghe thằng mập nói mỗi ngày nhóc ta về nhà được ông dạy học thì đều thảm vô cùng, ngày nào cũng bị ông cầm roi mây đánh vào lòng bàn tay.
“Vậy con phải cảm ơn ông thật tốt mới được.” Biên Duyên nghe vậy cười nói, chú Vân dạy cho An An từng chút một. Khác với giáo viên trong trường phải quản cả một lớp, chú Vân chỉ phải lo cho một mình cậu bé nên cứ hễ có chỗ nào cậu bé không hiểu thì ông ấy có thể ngay lập tức giải thích nên hiển nhiên dễ hiểu hơn giáo viên trên trường nhiều.
----------
“Vâng ạ, con yêu ông nhất, à con cũng yêu mẹ nhất nữa!” An An nở nụ cười tươi rói, hiện giờ mỗi ngày cậu bé đều trải qua cuộc sống hạnh phúc mà trước kia không hề dám nghĩ tới.
“Yêu ông, yêu mẹ, vậy có yêu chú không?” Đúng lúc này ngoài của ra vào đột nhiên truyền tới giọng nói ôn hòa mang theo ý cười của Vân Tô.
“Cháu cũng yêu cả chú Vân.” An An nhìn người đàn ông cao lớn bước vào cười tới nghẹo cả đầu, chú Vân Tô đối xử với cậu bé rất tốt. Tuy rằng cậu bé không có cha nhưng cậu bé cảm thấy cách chú Vân Tô đối xử với mình giống như là cha của cậu bé vậy.
“Thằng nhóc nhà cháu miệng ngọt thật đấy, đây là quả xương hôm nay chú mang về, cháu làm xong bài tập mới được ăn đấy.” Vân Tô nói xong thì đặt một loại quả màu trắng to tròn căng mịn như quả quả bóng rổ ở bên cạnh An An. Đừng thấy bên ngoài nó cứng rắn mà hiểu nhầm, sau khi bổ ra, thịt quả bên trong trắng mềm có hương vị thơm ngon vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận