Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 237: Vô Đề
Một tiếng gà thét chói tai vang lên, không bao lâu sau trong không khí tản ra một mùi hương gà nướng nồng đậm.
Cô nhìn thời gian cảm thấy cũng đã đến lúc trở về, Biên Duyên một tay cầm cái lọ, một tay dùng gậy gỗ cắm con gà nướng, thu hồi chiếc xe Món Ngon về, rồi mới đi về hướng thổ lâu.
“Gà nướng à!” Ở cửa, từ xa anh Năm đã nhìn thấy Biên Duyên trở về, anh ta vội vàng đi ra ngoài đón cô, khi nhìn thấy con gà nướng trong tay Biên Duyên, trong mắt anh ta hiện lên sự kinh ngạc lẫn vui mừng, ngửi mùi thơm thôi đã thấy rất ngon rồi.
“Anh mau ăn đi.” Biên Duyên cười nhìn anh ta.
“Cô ăn trước đi, trong cái lọ này chắc là cháo, để tôi đút anh ta ăn.” Anh Năm đặt gà nướng ở giữa mấy mảnh lá cây màu xanh lục trên bàn đất đối diện, so với việc sẽ ăn gì, anh ta càng không muốn để Biên Duyên tự thân đút Vân Tô ăn cháo.
“Được, vậy anh đút anh ấy ăn xong thì đến đây ăn.” Biên Duyên thấy anh ta kiên trì muốn vậy thì đưa cái lọ cháo trong tay cho anh ta, người này đã muốn làm thay cô thì cô càng vui lòng.
“Được.” Anh Năm nói xong, anh ta sử dụng dị năng nâng chiếc giường đất Vân Tô đang nằm lên cao, đến khi chiếc giường ngang nửa thân mình thì mới bắt đầu đút cho Vân Tô ăn cháo.
Có thể là ý chí sinh tồn của người đàn ông này quá mạnh mẽ, anh Năm đút từng muỗng cháo, anh đều trong vô thức nuốt hết toàn bộ, trái ngược là anh Năm, ngửi thấy mùi thơm của cháo, dạ dày của anh ta điên cuồng phát tín hiệu.
Thật may là Vân Tô biết phối hợp, không cần tốn nhiều công sức, một lọ cháo đã được anh ăn hết.
“Anh Năm, anh mau lại đây ăn đi, nếu không đồ ăn sẽ lạnh đấy.” Biên Duyên vừa gặm một cái cánh gà vừa đi đến bên cạnh Vân Tô, so với lúc trước sắc mặt anh ấy đã có hơi hồng hào rồi, một lần nữa cô dùng dị năng kiểm tra cơ thể anh.
Dù rằng Vân Tô đang bị thương còn hôn mê nhưng trong tiềm thức anh vẫn rất cẩn thận, sau khi anh cảm nhận được một luồng dị năng quen thuộc đang tiến vào, thì lập tức bỏ sự cảnh giác đối với nó.
Biên Duyên thấy anh không còn ngăn cản cô nữa, vẫn giống như lần trước, cô mở rộng dị năng tiến thẳng vào dị năng hạch của anh.
Bởi vì có cháo dinh dưỡng chữa trị, nên cô không ở chỗ dị năng hạch của anh lâu, dù sao cũng có cháo dinh dưỡng trị liệu của hệ thống, hiệu lực của cháo rất tốt.
“Tiểu Duyên, lúc nãy cô bắt mạch cho Vân Tô à?” Anh Năm nhìn thấy cô buông tay rồi quay lại, anh ta cắn một miếng thịt gà rồi nghi hoặc hỏi.
“Gần giống vậy đấy, thế nào, tay nghề của tôi vẫn còn tốt phải không?” Biên Duyên nhìn anh ta vui vẻ ăn, cô cười hỏi.
“Tay nghề của cô đương nhiên là rất tuyệt, đầu bếp tốt nhất của Liệt Hỏa còn nấu không ngon bằng cô đấy!” Anh Năm khen ngợi một cách chân thành, thịt gà này được xử lý rất tốt, tốt đến nổi, nếu cô không muốn nhiều lời, anh ta cũng không dám hỏi nhiều.
“Sau này, nếu anh muốn ăn thì cứ đến tìm tôi, tôi làm cho anh ăn.” Sau này nếu bọn họ trở về, cô vẫn sẽ mở xe Món Ngon, nhưng mà xác suất không lớn như trước khi, bởi vì đối với thế giới sương mù này, cô còn muốn tiếp tục thăm dò.
“Vậy tôi sẽ không khách sáo đâu.” Anh Năm nghe vậy gật đầu, lần trước anh ta từng nghe Lạc Hồng nói Biên Duyên có kinh doanh xe Món Ngon, lúc đó anh ta không ngờ tới, tay nghề của Biên Duyên lại tốt như vậy.
“Bạn bè với nhau, không cần khách sáo.”
“Đúng rồi, sau khi cô đến bên này, cô có làm ký hiệu ở ven đường cho mọi người thấy không?” Nếu Vân Tô ở gần đây, vậy thì những người khác cũng ở xung quanh đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận