Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 313: Vô Đề
Nếu muốn trách cô, một kẻ đã nhận ra chân tướng như anh ta lấy tư cách gì mà trách móc cô cơ chứ. Ngược lại, chính vì biết được sự thật, nên khi đứng trước mặt Biên Duyên, trong lòng anh ta đan xen vô vàn những cảm xúc phức tạp không thể gọi tên.
“Còn chuyện nữa không?” Biên Duyên nói xong thì đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một lượt, đột nhiên phát hiện, hào quang của nhân vật chính không phải là thứ nói suông. Dù ở trong bất kỳ tình huống nào, mọi chuyện đều diễn ra theo hướng có lợi cho Thích Uyên nhất có thể. Ví dụ như lần này xuống vòng xoáy sương mù đen, không biết anh ta đã gặp phải chuyện gì mà thực lực đã tăng lên không ít, nhưng mà chuyện này cũng không có liên quan gì đến cô cả.
“Ngày mai Liệt Hỏa sẽ bắt đầu rút về khu số bảy, những thương tổn mà Cố Hàm Ngọc gây ra cho cô khó có thể bù đắp lại được nhưng tôi vẫn muốn ở đây thay mặt cô ấy nói lời xin lỗi với cô, xin lỗi.” Thích Uyên nhìn Biên Duyên, trong đầu nghĩ tới rất nhiều chuyện, đột nhiên cúi xuống nói với cô. Nỗi đau mà Biên Duyên phải gánh chịu mười mấy năm qua là tội lỗi do chính người con gái mà anh ta yêu gây ra.
“Anh không phải cô ta, không cần thay mặt cô ta xin lỗi tôi, huống chi dù cho hiện tại cô ta có đứng trước mặt tôi hối lỗi thì tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho những điều Cố Hàm Ngọc đã gây ra cho tôi. Anh, không cần nói xin lỗi đâu.” Biên Duyên nhìn Thích Uyên đứng trước mặt với đôi mắt lạnh lùng, những chuyện mà Cố Hàm Ngọc đã làm với nguyên chủ sao có thể bỏ qua chỉ bằng một câu xin lỗi. Bên cạnh đó, cô cũng không muốn nói nhiều với anh ta về việc của nguyên chủ, vậy nên sau khi nói xong câu này, cô bèn quay người rời đi.
Thích Uyên nhìn bóng lưng rời đi của Biên Duyên, trong lòng là trăm mối ngổn ngang.
----------
Mãi đến khi bóng dáng của cô khuất hẳn, Thích Uyên mới nhìn theo hướng mà Biên Duyên rời đi nói ra hai tiếng “Tạm biệt” chứa đựng thành ý xin lỗi, sau đó mới quay người đi về biệt thự, đây hẳn sẽ là lần cuối cùng mà hai người họ gặp nhau.
Sau này, anh ta sẽ không quay lại nơi này nữa.
Biên Duyên gặp Thích Uyên, vốn dĩ tâm trạng đã không vui, khi về đến nhà lại đụng phải hoàng tử Nixon cùng lão giả kia thì chỉ đành dừng lại, thở dài bất lực.
“Cô Biên, cô đã về.” Hoàng tử Nixon đứng ở đằng xa nhìn thấy Biên Duyên quay về, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ, khiến bộ dáng đã đẹp trai lại thêm phần chói mắt.
Dù sao người ta cũng là người đứng đầu của đoàn đại sứ, Biên Duyên nhìn thấy bọn họ, mặc kệ trong lòng có khó chịu đến đâu thì vẫn phải nở nụ cười trên môi để tiếp đón mọi người: “Hoàng tử Nixon, trưởng lão Côn.”
Lão giả mặc áo bào màu xám thấy cô chào hỏi cũng chỉ gật đầu với cô, còn gương mặt vẫn không có biểu cảm gì khác.
Đôi mắt hoàng tử Nixon sáng lên, lộ ra vẻ mong đợi nói: “Cô Biên, không biết đến khi nào cô mới có thể sắp xếp thời gian để thi đấu với tôi?”
Những lời này vừa nói ra, biểu cảm của Biên Duyên cũng lộ ra dáng vẻ quả nhiên là tới vì chuyện này.
“Hoàng tử Nixon, lần trước tôi đã nói rồi, tôi sẽ không đấu với anh.” Biên Duyên bất lực trả lời. Sau lần gặp mặt hôm đó, không có ngày nào cô được yên với tên này, hoàng tử Nixon năm lần bảy lượt tới tìm cô chỉ để hỏi ngày thách đấu.
Mặc dù hoàng tử Nixon trông có vẻ ngoài cao to nhưng thực ra, trong thâm tâm vẫn chỉ là một đứa nhóc mới trưởng thành, chứa nhiều nhiệt huyết của tuổi trẻ.
“Vậy cô nói với Vân Tô, bảo anh ta đấu với tôi đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận