Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 60: Vô Đề
“Bỏ đi, ngày mai gặp.” Âu Lạp nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của cô, cuối cùng quay người trực tiếp rời khỏi, nếu thực sự đã quên thì bỏ đi.
Biên Duyên nhìn bóng lưng Âu Lạp, cố gắng nhớ lại trong đầu, nhưng vẫn không thể nhớ ra bất cứ ký ức gì liên quan đến cô ấy.
“Tình thế ép buộc, không có cách nào khác.” Biên Duyên lại mở thư ra, sau khi xác nhận ý nghĩa của hàng chữ đó lần nữa mới dùng bật lửa đốt, cuối cùng vứt vào thùng rác để nó trở thành tro bụi.
“An An, mai mẹ dẫn con ra ngoài chơi được không?” Biên Duyên điều chỉnh lại vẻ mặt xong mới đến chỗ An An đang ngồi chơi ở sô pha nói.
“Thật sao?” An An nghe xong vui vẻ bỏ đồ chơi trong tay sang bên cạnh, đi chơi bên ngoài như lần trước cậu bé muốn đi.
“Thật.” Biên Duyên thấy cậu bé vui mừng, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
“Mấy người anh Dương Quang cũng đi sao?” An An chờ mong hỏi.
“Lần này chỉ sợ không được, lần sau chúng ta dẫn theo bọn họ, lần này chúng ta đi qua đó xem trước có vui không, nếu vui lần sau dẫn theo cả mấy người dì Hạ.” Biên Duyên kéo cánh tay nhỏ của An An dịu dàng nói, nơi đó quá xa, cô nghĩ Thu Ca có thể sẽ không nỡ đến Dương Quang đi cùng bọn họ xa như vậy.
“Được, vui thì gọi mọi người đi cùng.” An An vốn hơi thất vọng, nhưng nghe mẹ nói như vậy lại lập tức vui vẻ.
“Vậy An An bây giờ cùng mẹ đi chuẩn bị đồ ăn dã ngoại ngày mai được không?” Biên Duyên cười xoa đỉnh đầu cậu bé, trao đổi với trẻ con là điều không thể thiếu.
“Vâng.” An An nghe xong lập tức đứng dậy khỏi sô pha, cùng mẹ đi làm đồ ăn ngon, cậu bé thích.
Biên Duyên thấy cậu bé vui vẻ liền lấy nguyên liệu ra, hiếm khi ra ngoài một chuyến, nhất định phải để An An chơi thật vui.
Mặc dù nói ngày mai cô sẽ lái cả xe bán đồ ăn đi, nhưng nếu đã đồng ý đưa An An đi dã ngoại, vậy thì bữa trưa ngày mai sẽ không ăn ở trong xe nữa.
Cô chuẩn bị mấy loại nước ép, một vài loại cơm nắm đơn giản tiện lợi, lại dùng số cơm còn thừa và thịt tươi làm thành hamburger cơm, trong đó cánh gà chiên cũng đã tẩm ướp sẵn, cái này cô định sáng mai ngủ dậy rồi chiên, lúc ăn không những ngon mà vẫn còn rất giòn.
Cuối cùng, cô cùng An An kết thúc chiến đấu bằng đồ ngọt.
Mặc dù mặt mũi lấm lem, nhưng trong mắt An An lại ánh lên ánh sáng chờ mong, sau khi rửa chân tay mặt mũi xong, không cần Biên Duyên nhắc nhở cậu bé đã chủ động chui vào trong chăn, với trẻ con mà nói, ngày hôm sau chính là tỉnh lại sau giấc ngủ.
Biên Duyên lại không đi ngủ, cô vẫn như bình thường bắt đầu luyện tập dị năng, hơn nữa nơi ngày mai đi hơi nguy hiểm, vũ khí trang bị cô cũng cần kiểm tra một lượt.
Đối với Biên Duyên chỉ có ban đêm mới có thể yên tĩnh luyện tập, ban đêm gần đây trôi qua đặc biệt nhanh.
Đúng vậy ngẩng đầu lên cái cửa sổ trên nóc xe đã có ánh sáng buổi sớm truyền vào.
Sử dụng tinh hạch cấp hai loại bỏ mệt nhọc một đêm xong, cô lại tràn trề tinh thần bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Bầu trời hơi sáng, Biên Duyên lái xe đi, cuối cùng đặt biển hôm nay có việc tạm thời không kinh doanh ở chỗ xe đỗ, đánh tiếng với nhân viên quản lý trợ xong, cô mới lái xe đến chỗ cửa thành.
Lúc Biên Duyên đến cửa thành, trời còn chưa sáng hoàn toàn, nhưng lúc cô định tìm đám người Vân Tô trong đội ngũ người ra ngoài đi săn, Âu Lạp hôm qua đến tìm cô đã gõ cửa sổ.
“Đoàn trưởng đã đến rồi, cô định tự lái xe?” Nhìn chiếc xe kết hợp với nhà vô cùng lớn trước mặt, Âu Lạp cau mày, các mặt như tốc độ tính năng của chiếc xe này đều kém hơn xe loại nhỏ nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận