Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 202: Vô Đề
Thích Uyên nghe vậy thì nhắm mắt trầm tư vài giây, sau đó cầm lấy kính nhìn ban đêm, thẳng thừng leo lên thang đất mà dị năng giả đã cố ý để lại để lên trên tường cao.
Mà động tác của đám người Thích Uyên cũng đã bị Biên Duyên đang khởi động giới hạn phạm vi nhìn thấy rõ ràng rành mạch.
Chẳng qua là cô cũng không lập tức mở mắt ra mà là dần dần mở rộng giới hạn phạm vi ra ngoài, muốn nhìn xem đó là cái gì.
Ngay khi phạm vi của cô được khuếch tán ra ngoài mười thước thì rốt cục cũng đã phát hiện ra một hình ảnh quái dị, đó là một gốc cây với phiến lá đang tản ra ánh sáng xanh rực rỡ vào ban đêm, mỗi khi có gió lạnh thổi qua thì sẽ cạo mất một lớp lông tơ trên lá mang đi.
Mà nơi bọn họ cắm trại ở ngay hướng đầu gió, lớp lông tơ kia bị gió lạnh thổi qua cũng không thể không bay về phía bọn họ.
Chẳng qua là sau khi cô quan sát một hồi, cái cây kia ngoại trừ có lớp lông tơ khiến người nào hít vào sẽ gây ra tác dụng thôi miên nhất định đối với cơ thể ra thì không còn nguy hiểm nào khác.
Ngược lại, mấy con dã thú vây quanh gốc cây mới là thứ phải e sợ.
Cô nhìn dáng vẻ đi tới đi lui của chúng nó, e là chúng vẫn luôn dựa vào lớp lông tơ này để săn bắn vào ban đêm.
Chẳng qua điểm này chỉ mình Biên Duyên có thể lợi dụng giới hạn phạm vi mới có thể thấy rõ, còn đối với Thích Uyên đang đứng trên tường cao mà nói, cũng chỉ có thể nhìn thấy mấy con dã thú dưới tàng cây kia mà thôi.
Chẳng qua là Thích Uyên đứng ở chỗ cao đột nhiên hít phải một lớp lông tơ thì cũng cảm nhận được cơn buồn ngủ bất thình lình ập đến, phát hiện trong không khí có mang theo cái gì đó, anh ta lập tức leo xuống tường bảo người trực đêm đeo khẩu trang chống độc.
"Cô Biên, tình hình không ổn rồi, mau đeo khẩu trang chống độc này vào." Người đàn ông buổi trưa nói chuyện với Biên Duyên cầm mặt nạ đánh thức cô dậy.
"Cảm ơn." Biên Duyên đón lấy mặt nạ, sau khi cảm ơn thì không chút chần chừ đeo nó lên mặt.
"Có chuyện gì vậy?" Sau khi Biên Duyên đeo xong thì vẻ mặt cô có chút khẩn trương nhìn anh ta.
"Không có chuyện gì lớn, cô cứ đeo mặt nạ rồi tiếp tục ngủ đi." Người đàn ông nói xong bèn đi về phía Thích Uyên.
Hiển nhiên là lần này Thích Uyên cũng không đánh thức tất cả mọi người, mấy con quái thú kia đối với anh ta mà nói thì cũng chẳng cần phải đánh thức tất cả đồng đội làm gì.
Biên Duyên thấy bọn họ trèo lên tường cao thì cũng nhắm mắt lại tiếp tục xem xét tình huống chung quanh. Sau khi có một cơn gió lạnh thổi qua, mấy con quái thú kia lập tức bước từng bước nhàn nhã về phía đầu gió.
Chỉ là khi chúng nhìn thấy bức tường cao dựng lên phía trước, trong mắt lập tức có thêm vài tia cảnh giác, dù sao nơi này cũng chính là địa bàn của chúng, vậy nên trong một đêm đột nhiên xuất hiện nhiều thêm một thứ tất nhiên sẽ khiến chúng nó cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Chúng bắt đầu vây quanh bức tường cao để lộ vẻ hung ác, đặc biệt là sau khi đi một vòng, phát hiện ra bên trong có hơi người thì bắt đầu xông về phía bức tường cao.
Thích Uyên thấy vậy thì nhấc tay phải lên, một mũi tên lửa thiêu đốt mọi loại lửa cháy theo động tác của anh ta bắt đầu lao về phía đầu của đám thú đêm ở dưới.
Cùng với từng tiếng nức nở, trong đó có một con dã thú bị tên lửa đâm xuyên qua đầu đốt thành một cái hố đen đã mất đi hơi thở.
Đám dã thú vừa thấy đồng bạn chết bất đắc kỳ tử thì ngẩng đầu lên, để lộ hàm răng sắc bén với Thích Uyên ở phía trên, đáng tiếc là sắc mặt của Thích Uyên không thay đổi, chỉ nhìn mấy con dã thú phía dưới, số lượng tên lửa trong tay anh ta dần dần tăng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận