Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 270: Vô Đề

“Ừm.” Biên Duyên nghe Vân Tô nói lời này thì sửng sốt, trước kia cô còn không cảm thấy, nhưng thời gian gần đây sao cô cứ có cảm giác đôi khi Vân Tô lại thả thính cô nhỉ?
Chẳng lẽ là bởi vì cô độc thân quá lâu, nên hễ có người khác phái ưu tú nào đối tốt với mình một chút là tưởng người ta có ý với mình sao?
Trong nhất thời, Biên Duyên bắt đầu im lặng tự hỏi vấn đề nên không lên tiếng nữa.
Vân Tô thấy cô đột nhiên yên tĩnh thì cho rằng cô đang suy nghĩ về chuyện sương đen, vì vậy anh cũng không mở miệng nữa, mà im lặng lái xe đi về phía điểm đến.
Hơn bốn mươi phút sau, chiếc xe dừng trước cửa một khu dân cư, Biên Duyên nhìn dị năng giả canh gác trước khu nhà mới thu hồi lại suy nghĩ đang bay xa.
Sau khi vào cửa, Biên Duyên tỏ ra rất hài lòng với đội bảo vệ và hàng cây xanh hóa dọc theo đường đi, lúc cô nhìn về hướng căn nhà thuộc về mình thì trong lòng chợt hiện lên chút chờ mong.
Biên Duyên mở cửa lớn ra, nhìn mặt cỏ xanh biết và căn nhà lớn xa hoa bên trong, chút chờ mong vừa rồi chợt hóa thành cảm giác không chân thật.
Vân Tô nhìn dáng vẻ cô ngơ ngác đứng ngoài cửa thì bật cười, xoa xoa đỉnh đầu cô, sau đó anh nhân lúc cô còn chưa kịp hoàn hồn mà dắt lấy bàn tay mềm mại của cô đi thẳng vào nhà.
Hai người đẩy cửa vào, nội thất gia dụng bên trong đã được trang hoàng đầy đủ hết, bên trong căn nhà không xa hoa lòe loẹt như cô đã tưởng, ngược lại mang phong cách khá ấm áp khiến người ta yên tâm.
Căn phòng đầy đủ đến mức nếu cô muốn dọn vào ở thì bất kỳ lúc nào cũng có thể xách hành lý bước vào.
“Ha, mình thật sự có một căn nhà rồi.” Biên Duyên nhìn bản thân phản chiếu trên tấm gương dính bọt nước, trên mặt cô hiện ra chút ý cười.
Từ khoảnh khắc này, cô mới xem như chân chính an cư lạc nghiệp ở thế giới này.
Một tuần trôi qua, thật ra đủ để làm rất nhiều việc.
Sau khi chuyển nhà, Biên Duyên nói với An An chuyện cô có thể sẽ theo đoàn thám hiểm đi xuống vùng sương mù đen một lần nữa. An An nghe xong cũng không khóc nháo ngăn không cho cô đi xuống, mà cậu bé lại chui vào lòng cô dùng hai cánh tay béo ú ôm lấy eo cô rồi nói:
“Con sẽ ở nhà chờ mẹ về, bây giờ An An còn nhỏ, nhưng An An sẽ cố gắng huấn luyện mỗi ngày, chờ con lớn mạnh rồi, con sẽ theo mẹ đi xuống vùng sương mù.” An An nhỏ tuổi hiểu chuyện nói bằng giọng mềm mại, dù vậy cậu bé vẫn biểu đạt rõ ý nghĩ của mình, cậu bé mong mình mau chóng lớn mạnh để được đi thám hiểm cùng mẹ.
“Được, mẹ sẽ chờ con.” Biên Duyên nghe vậy cúi mặt hôn lên đỉnh đầu cậu bé, đứa bé này thật là càng ngày càng hiểu chuyện, nhưng điều đó đôi khi lại khiến người ta đau cả lòng.
“Mẹ xuống vùng sương đen rồi thì đừng lo lắng cho con, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời ông nội Vân nói.” An An nắm chặt đôi tay nhỏ, tuy cậu bé có hơi không nỡ, nhưng cậu bé biết mẹ không thể bỏ hết mọi chuyện ngồi ở nhà chơi với cậu bé được, vì dù sao họ cũng cần phải sinh hoạt.
An An nhớ tới khoản thời gian đau khổ trước kia, cậu bé không muốn mẹ biến trở về như thế, cậu bé rất yêu người mẹ mạnh mẽ và yêu cậu bé của hiện tại.
“Mẹ biết rồi, chờ mẹ về mẹ sẽ mua quà cho cục cưng nhé.” Biên Duyên nghe vậy thì trong lòng mềm mại, đồng thời cô cũng hạ quyết tâm trong lòng, cho dù sau này cô có muốn xuống vùng sương đen đi nữa thì cũng phải cân bằng lại thời gian ở cùng với con. Chẳng hạn như cô xuống vùng sương đen một lần, sau đó nhất định phải ở cùng con một thời gian.
Trên chiếc sô pha mềm mại trong phòng khách, Biên Duyên ôm con nói chuyện, ánh đèn trên đầu ấm áp chiếu lên người hai mẹ con, tạo nên khung cảnh cực kỳ ấm áp tốt đẹp, làm người ta không nỡ phá vỡ nó.
----------
Bạn cần đăng nhập để bình luận