Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 289: Vô Đề

“Chỉ cần cô không có ác ý thì chúng tôi sẽ không tổn thương cô.” Thấy trong mắt cô có chút nghi ngờ, người đàn ông tóc xanh lam nhìn cô rồi nói tiếp.
“Sao các anh lại biết ngôn ngữ của chúng tôi?” Sau khi tự hỏi trong đầu, Biên Duyên bèn hỏi thử, dù sao nếu như có người thật sự gây bất lợi với cô thì cô cũng có cách giữ mạng rồi, hơn nữa bây giờ cô rất muốn biết ngôn ngữ của bọn họ học được từ đâu.
“Các người chế tạo vô số thứ rác rưởi, có một ít sẽ qua con đường đặc biệt nào đó lẫn vào thế giới trong lòng đất, một số học giả rất hứng thú với chúng nên đã từ từ học hỏi.” Mà anh ta cũng vì sự tò mò mà học từ các học giả, các học giả đã học không dưới mười loại ngôn ngữ ở thế giới bên trên, đương nhiên trong khi học tập còn sẽ biết được rất nhiều chuyện trên mặt đất.
Vậy nên, sau khi bọn họ biết được kết giới giữa hai thế giới bị ô nhiễm làm hư hại bèn sai đội thủ vệ bắt đầu tuần tra ở các lối vào, nếu nhân loại phía trên mặt đất không có ý xấu thì hiển nhiên sẽ không sao cả, nhưng nếu mưu toan xâm chiếm bọn họ thì sẽ chịu phản kích ngay lập tức.
“Học giả của các anh lợi hại thật.” Thấy người đàn ông vừa thốt ra từ rác rưởi vừa nhìn mình, mặt Biên Duyên đầy sự xấu hổ, đây đúng là lỗi của bọn họ, nhưng mà không ngờ là đám rác rưởi đó ngẫu nhiên rớt xuống đây mà đã giúp bọn họ khai thông ngôn ngữ của nhau.
“Học giả thì lợi hại rồi...” Nhắc tới học giả, người đàn ông kiêu ngạo ngẩng đầu lên rồi khoe khoang cả chặng đường, hầu như câu nào cũng đều ca tụng học giả của bọn họ.
Biên Duyên vừa đi vừa nghe, ấn tượng về anh ta trong lòng cô cũng có chút thay đổi, thật ra anh ta vẫn rất tốt.
“Đi lên đi.” Sau khi đi một lúc, bọn họ tới bên cạnh một bãi cỏ xanh mườn mượt, thấy trên bãi có có một đám dị thú trông như hươu như cừu đang cúi đầu gặm cỏ, đợi người đàn ông đi qua thì có một con trong đó ngước đầu lên nhìn, không thèm ăn nữa mà lon ton chạy tới chỗ bọn họ.
Người đàn ông sờ dị thú, nhảy lên lưng nó, nhìn vào Biên Duyên đứng dưới nghĩ một hồi rồi vẫn vươn tay về phía cô.
Biên Duyên nhìn tay người đàn ông, tay phải vừa đưa lên thì đã bị anh ta kéo lên ngồi rồi.
“Đây là du thú, tính tình chúng nó rất ôn hòa, tốc độ di chuyển rất nhanh, ai cũng thích cả, chúng tôi biết cưỡi lên lưng nó là nhờ trước kia các học giả học theo các người đấy.” Người đàn ông nhẹ nhàng vỗ con du thú, du thú chạy nhanh lên, nó chạy không chỉ nhanh mà còn rất ổn định, ngồi trên lưng nó cảm nhận làn gió tươi mát rất thích ý.
“Chỉ cần cô không có ác ý là được, học giả là người rất hiền lành.”
“Ừ.” Biên Duyên nghe vậy thì gật đầu với anh ta, sau đó ánh mắt cô đã bị cảnh đẹp xung quanh hấp dẫn, đến cả cánh tay hơi đau vừa bị anh ta kéo mạnh lên cũng không còn thấy gì nữa.
Thiên nhiên quanh cô như bồng lai tiên cảnh vậy, chẳng qua là chủng tộc trí tuệ sinh sống nơi đây không phải là nhân loại mà thôi, tuy rằng người đàn ông bên cạnh cô không thấy có gì khác lạ, nhưng những bóng người đập vào mắt cô lúc này lại khiến cô cảm nhận rõ ràng rằng hai bọn họ thuộc về hai chủng tộc khác nhau.
Sau khi ngồi trên lưng du thú khoảng hơn một giờ thì bọn họ đã dừng trước một căn nhà dân dã có chút hơi hướng dân tộc.
“Qua Na, tôi có dẫn một con người về này, cô ấy không có ác ý mà trên người còn có hạch linh của tổ tiên nữa.” Người đàn ông đứng sau hàng rào gỗ, nói chuyện với người phụ nữ trong nhà.
“Quả thật không có ác ý, vào đi.” Học giả tên Qua Na kia đứng dậy, cô ấy mặc một chiếc áo choàng màu đen dài, tuổi khoảng đâu năm mươi, ngoại trừ khi nhìn Biên Duyên thì rất nghiêm túc kéo theo ấn ký màu đỏ giữa lông mày hơi lóe sáng, sau đó cả người cô ấy đều trở nên rất hiền lành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận