Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 123: Vô Đề
Bên kia bóng tối ngày càng sâu, người canh gác vốn đang thư giãn, bắt đầu ngủ gật thì bị trưởng quan Vân Tô cử đến tức giận gầm lên, mọi người lập tức tỉnh ngủ nâng cao tinh thần quan sát bên cạnh rừng rậm. Tuy là bọn họ cảm thấy hôm nay sẽ không có thú triều tấn công nhưng nhìn đến bộ dạng nghiêm túc của trưởng quan bọn họ lại đứng thẳng người lên.
Bọn họ nhìn lên bầu trời, bóng đêm hôm nay rất thanh tịnh, không có mây đen che khuất, nhưng trên trời lại không có mặt trăng, đến cả các vì sao cũng không thấy. Đáy lòng người canh gác run rẩy nhìn về phía bóng đêm kỳ lạ và phía rừng rậm.
Đêm nay quá yên tĩnh, lúc này anh ta mới nhớ ra tối nay thiếu cái gì, chính là mọi khi thỉnh thoảng thú biến dị sẽ gào thét trong đêm. Nhưng tối nay từ lúc anh ta canh gác đến giờ chưa hề nghe thấy tiếng gào thét của con thú nào cả.
Anh ta cảm thấy không ổn nên vội vàng đi báo cáo, nghe xong tiểu đội trưởng nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc bén một lúc, cuối cùng vỗ vai bảo anh ta quan sát cẩn thận rồi rời đi.
Thủ vệ nghe vậy thì nhìn vào súng ống trước mặt, anh ta mở kính viễn vọng có thể phóng đại gấp tám lần và quan sát được vào ban đêm lên cẩn thận quan sát chỗ sâu trong rừng rậm.
Anh ta vừa quan sát đã mất một tiếng.
Đúng lúc đôi mắt anh ta trở nên mệt mỏi, chuẩn bị đi nghỉ ngơi một lúc thì bỗng nhiên thấy sự biến đổi của rừng rậm qua kính viễn vọng, từng con dã thú anh ta mới thấy lần đầu chạy về phía thành Tây. Anh ta đang định kéo còi báo động đã nghe được tiếng vang chói tai, hóa ra có người phát hiện ra chuyện này sớm hơn cả anh ta.
“Báo cho các dị năng giả chuẩn bị, để họ sẵn sàng châm lửa vào chiến hào bất cứ lúc nào!” Nghe tiếng còi báo động, Vân Tô ra ngoài đi về phía phòng điều khiển. Trong phòng điều khiển có thể quan sát toàn cảnh tường thành, cũng thuận tiện chỉ huy mọi người hơn.
Mấy người Lạc Thu Minh thấy Vân Tô trở về thì gật nhẹ đầu với anh rồi tiếp tục làm việc.
“Chỉ huy Vân, đây là hình ảnh máy bay không người lái gửi về ở khoảng cách bên ngoài tường thành ba mươi kilomet.” Khuôn mặt Thiếu tướng Lục của khu bảy dần dần nghiêm túc nhìn về phía hình ảnh được phóng to, anh ta từng dẫn đội đi qua các thành phố lớn cũng chưa từng gặp phải loại thú biến dị này.
“Đây là thú đêm leo lên từ khu vực sườn núi, chúng nó sợ ánh nắng nên ban ngày ẩn nấp ở dưới đáy vực, đến buổi tối chúng sẽ tập hợp công kích người trong thành.” Vân Tô vừa quan sát thú đêm trên màn hình theo dõi vừa nói chuyện với thiếu tướng Lục. Mặc dù anh đã biết trước chuyện thú đêm sẽ tấn công nhưng tận mắt thấy bọn nó dồn sức chạy về khu vực trong thành trong lòng anh vẫn thấy cực kỳ rung động.
“Lần này mà không có chỉ huy Vân thì không biết hậu quả sẽ ra sao nữa.” Thiếu tướng Lục nắm chặt hai tay thành quyền nhìn đám thú đêm chạy xuyên qua rừng rậm làm cây cối gãy nát, may mà mọi người bằng lòng tin tưởng vào chỉ huy Vân.
“Do ông trời không nỡ làm con người bị diệt hết thôi, dặn dò mọi người hai mươi phút nữa thú đêm sẽ đánh vào, chúng ta cũng bắt đầu chuyển sang hình thức tấn công.” May mà anh có một phần trí nhớ của Vương Bá Thiên, nếu không không có sự chuẩn bị mọi chuyện sẽ giống hệt như lời Biên Duyên kể, không biết bao nhiêu người phải chết trong miệng thú, một số thành phố sẽ bị hủy diệt vì trận tập kích bất ngờ này.
“Chuẩn bị vũ khí, tất cả chiến sĩ và dị năng giả chuẩn bị tấn công, hai mười phút nữa thú đêm sẽ tấn công vào thành phố!” Vân Tô ra lệnh, cấp dưới bắt đầu truyền đạt chỉ thị cho các binh đoàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận