Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 241: Vô Đề
Trên người con quái vật có phủ một lớp vảy cứng, nhưng răng nanh của nó lại cực kỳ sắc bén, hai con quái vật cắn sau một lúc, lớp vảy phủ đầy máu tươi, cả hai con quái vật nhìn nhau, trong mắt đều tràn đầy mong muốn ăn thịt đối phương.
Cận chiến không thắng được, hai yêu bắt đầu đánh tầm xa.
Những quả cầu lửa khổng lồ liên tục từ miệng nó bắn ra, chỉ trong chốc lát, khu vực xung quanh đã bị thiêu rụi.
Còn Vân Tô thì đứng trong ngọn lửa đang cháy hừng hực với vẻ mặt đắc chí, trước đây, khi anh dùng dị năng dung hợp thường có thời gian giới hạn, nhưng anh lần này dung hợp với quái vật đã qua một thời gian dài, không những không có dấu hiệu tách ra mà tâm trí còn trở nên rất hưng phấn, anh biết đây chính là con quái vật tương thích mà ai đó từng nhắc tới.
Chỉ cần cắn nuốt hoàn toàn con quái vật này, từ nay về sau anh sẽ có thể sử dụng năng lực của nó bất cứ lúc nào, nhưng nếu không thể cắn nuốt nó thì khi anh quay về hình dạng con người, do dòng máu quái vật đã tuôn chảy trong cơ thể anh một thời gian dài, nên rất có thể anh sẽ trở thành một kẻ tàn tật.
Hơn nữa, có thể cả đời anh cũng khó có thể gặp một con quái vật khác có độ tương thích cao như vậy, nên Tô Vân tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Ngay khi con quái vật trước mặt vì kiệt sức mà bất cẩn, Tô Vân đột nhiên bước tới há cái miệng khổng lồ của anh và dùng sức cắn đứt cổ nó.
Sau một hồi giãy giụa, con quái thú nhanh chóng tắt thở, Vân Tô bị thú tính ảnh hưởng, đôi mắt anh có màu đỏ như máu trông vô cùng tàn nhẫn, sau đó, mắt anh bỗng nheo lại và nằm tại chỗ cắn xé con quái vật.
Khi từng miếng thịt của con quái vật nuốt vào bụng, dòng máu tuôn chảy trong cơ thể càng lúc càng dữ dội, khi anh nuốt hết con quái vật vào bụng, anh bắt đầu thử thách cuối cùng, triệt để dung hợp với con quái vật.
Anh giữ lại chút ý thức cuối cùng và ngẩng đầu nhìn lên vách đá, sau đó quay người chui vào trong khu rừng đằng sau, cuối cùng anh dừng chân gần nơi anh Năm tìm thấy anh.
Vậy nên khu rừng đó không phải vết tích do anh chiến đấu với thức để lại, mà là do anh gây ra khi đang dung hợp quái vật tương thích trong cơ thể.
Lần dung hợp này mất một ngày một đêm, vậy nên khi kết thúc quá trình dung hợp, anh thoát khỏi trạng thái quái vật, toàn thân anh không hề có chút sức lực nào, đành nằm la liệt trong bụi gai.
Xung quanh có khí tức anh để lại khi dung hợp, nên những con thú khác cũng không dám đến gần xung quanh.
Đương nhiên, do có Kỳ Chu Nham ở đây nên có một số chi tiết bị anh lược bỏ và không kể hết những chuyện đã xảy ra.
Nhưng chỉ một phần thông tin đó cũng đủ để hai người từ từ tiêu hóa rồi.
Bọn họ không ngờ nhóm người Vân Tô sau khi xuống đây lại gặp phải một con quái vật tàn nhẫn đáng sợ như vậy.
Bọn họ phải trải qua một thời gian khó khăn rồi.
Sau khi tiêu hóa hết thông tin vừa nghe, ba người họ đã ăn hết thức ăn mà Biên Duyên mang về.
"Nếu đã tỉnh rồi, một lát nữa tôi sẽ lần theo dấu vết đến đây để tìm đồng đội, tiểu Duyên, cô ở lại đây di, anh Kỳ chẳng phải nói đã để lại ký hiệu trên đường sao, có thể cha và những người khác cũng đang đến đây." Sau khi sắp xếp lại mớ suy nghĩ trong đầu, Vân Tô nhìn Biên Duyên với vẻ mặt dịu dàng khó tả.
"Ở lại đây cũng vô dụng, sau khi để lại lời nhắn cho cho chú Vân và những người khác trong thổ lâu, chúng ta cùng đi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận