Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 311: Vô Đề

“Mẹ!” An An nhìn các bạn lần lượt được đón đi thì đưa mắt về phương hướng ngày thường ông hay xuất hiện. Chẳng biết vì sao hôm nay cậu bé đợi lâu như vậy rồi mà ông còn chưa tới, An An có hơi lo lắng. Ngay lúc cậu bé định đi về một mình thì đột nhiên nhìn thấy mẹ, trong thoáng chốc tâm tình sa sút lúc đầu chuyển biến ngay thành vui sướng.
“Xin lỗi bảo bối của mẹ nhiều, trên đường bị kẹt xe nên mẹ tới trễ mất.” Biên Duyên ôm An An bắt đầu cọ vào mặt cậu bé.
“Không sao đâu mẹ, hôm nay mẹ tới đón con vậy thì ông ở nhà sao?” An An vòng tay ôm cổ cô mở miệng hỏi.
“Ừ, hôm nay ông ở nhà, mẹ và chú Vân rảnh nên tới đón con.” Biên Duyên nghe thế thì cười đáp.
“A có cả chú Vân nữa, cháu chào chú Vân.” Lúc này An An mới nhận ra bên cạnh mẹ còn có một người nữa. Vừa rồi cậu bé mải lo lắng cho ông, cộng thêm việc số người lớn tới đón trẻ tan học rất nhiều nên cậu bé mới không nhận ra được ngay. An An có hơi xấu hổ mở miệng ra chào.
“Cuối cùng nhìn thấy chú rồi à?” Vân Tô mỉm cười bất đắc dĩ, trong mắt cậu bé này chỉ có mỗi mẹ mình thôi.
“Hì hì, mẹ thả con xuống đi.” An An nói xong thì trượt xuống dưới đất, tay phải cầm tay mẹ, tay trái cầm tay chú Vân Tô, vẻ mặt cậu bé sung sướng bước đi về phía trước. Hình ảnh này giống như bạn nhỏ được bố và mẹ tới đón khi tan học vậy, vô cùng ấm áp.
Hai người nắm lấy bàn tay nhỏ bé của An An đưa mắt nhìn nhau.
Lúc đi về bọn họ không lái xe nữa mà theo An An đi bộ về nhà.
Chú Vân nhìn thấy hình ảnh này thì nụ cười trên mặt càng trở nên sâu xa.
Ba ngày chớp mắt đã qua.
Sáng sớm hôm nay dân chúng biết tin đoàn đại sứ muốn tới đã sớm cầm hoa đứng xếp hàng hai bên đường phố. Vì để có thể tiếp xúc gần hơn với người ở thế giới bên trong lòng đất mà đám dân chúng biết được tin tức đã ra ngoài giành chỗ từ khi trời còn chưa sáng.
----------
Nhưng chính lúc này ở dưới vách núi, nhóm người trưởng khu Lục cùng Biên Duyên nhìn thấy tín hiệu phát ra từ trong vòng xoáy sương mù đen, tâm trạng không tránh khỏi hồi hộp.
Khi làn sương đen dần tích tụ lại, dưới sự dẫn dắt của các dị năng giả, từng bóng dáng cao lớn lần lượt đi tới thế giới trong lòng trái đất.
Trong số đó, một người đàn ông cao lớn, đẹp trai khoác một tấm lụa trắng lên người đã thu hút sự chú ý của Biên Duyên.
Bên cạnh đó, cô cũng phát hiện ra rằng những thành viên trong đoàn đại sứ lần này hoàn toàn khác với những gì cô nhìn thấy ở trấn Ô Đồ. Ngoại hình của bọn họ giống y hệt với nhân loại, thật sự không thể tìm ra bất kỳ điểm khác biệt nào. Không như cư dân ở trấn Ô Đồ, hình thái thú của bọn họ vô cùng rõ nét chứ không được che giấu kỹ càng như đoàn đại sứ này.
“Thực lực của hoàng tử Nixon hẳn là vừa mới qua cấp năm, nhưng ông già đứng bên cạnh anh ta không mấy nổi bật kia chắc phải đạt tới cấp sáu rồi cũng nên.” Ánh mắt của Biên Duyên quá rõ ràng khiến ông lão kia chú ý tới, khi ông ta quay đầu lại nhìn về phía Biên Duyên, trong mắt hiện lên một chút bất ngờ, hiển nhiên ông ta không nghĩ tới trên trái đất vẫn còn tồn tại một con người còn trẻ tuổi lại có thực lực giỏi giang như vậy.
Biên Duyên không hề điều chỉnh tông giọng của mình nên tất nhiên không chỉ trưởng khu Lục và Vân Tô mà ngay cả nhóm người đứng xung quanh cũng nghe thấy lời cô nói: “Cấp sáu ư!”
Nhìn thấy hoàng tử Nixon dẫn người lại đây, trưởng khu Lục mỉm cười, đưa tay phải về phía anh ta: “Chào mừng hoàng tử Nixon đến với trái đất. Tôi là Lục Kiếm Hoa, trưởng khu của khu vực này.”
“Hôm nay tôi tới đây để ký hiệp định hữu nghị theo lệnh của cha tôi, trong chuyến thăm hỏi lần này, phải làm phiền đến trưởng khu Lục rồi.” Cách phát âm tiếng Trung chuẩn chỉnh của hoàng tử Nixon khiến nụ cười của trưởng khu Lục không khỏi tươi tắn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận