Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 59: Vô Đề

Triệu Khuyển sau khi khẳng định một lần nữa đồ ăn Biên Duyên làm rất ngon xong mới bắt đầu biện minh cho bản thân.
“Định lực.” Âu Lạp trừng mắt với anh ta, không muốn nói chuyện với anh ta nữa, trực tiếp bước chân dài về phía xe kết hợp với nhà của Biên Duyên, trong lòng cô ấy đã quyết định sau khi trở về sẽ nói với lão đại đổi một người trầm tĩnh hơn qua.
Âu Lạp đến từ xa Biên Duyên đã chú ý thấy, nhưng cô ấy đã không tiến lên nên cô cũng không chào hỏi cô ấy, dù sao người này do Vân Tô phái đến.
Nhìn người phụ nữ trông có vẻ không thèm để để ý, Âu Lạp cau chặt mày cuối cùng vẫn tiến lên, người này chẳng nhẽ không nhận ra cô ấy sao?
“Mời xếp hàng.” Biên Duyên thấy cô ấy đi đến, những người đang xếp hàng lập tức lộ ra ánh mắt cảnh giác, sau đó cô nói trước khi những người khác không hài lòng mở lời.
“Tôi tìm cô không phải mua đồ.” Nghe xong, Âu Lạp hơi không vui, đây thực sự là không nhớ cô ấy mà.
“Không mua đồ đừng ngáng được, cô gái xinh như vậy mà lại làm ra chuyện này.” Người phụ nữ bên cạnh nhìn cô ấy một cái bất mãn nói, người nhà cô ta còn đang đợi kìa.
Âu Lạp nghe xong xin lỗi một tiếng, sau đó nghiêng người đứng sang bên cạnh đợi, dù sao cô ấy cũng là người của Chấp Băng, không thể làm mất mặt đoàn trưởng, hơn nữa trước khi đến đoàn trưởng đã dặn dò, bây giờ xem ra Biên Duyên quả nhiên không phải là Biên Duyên trước kia.
Biên Duyên thấy cô ấy đứng bên cạnh không xen lời nữa cũng yên tâm bán đồ, dù sao mọi người xếp hàng đã đợi rất lâu rồi, cô không thể để mọi người quay về hoặc là tiếp tục đợi vì người của Chấp Băng đến.
Nhưng lúc bán đồ Biên Duyên vẫn thấy hơi khó hiểu trong lòng, mới cách một ngày Vân Tô cho người đến tìm cô làm gì.
Màn đêm dần buông xuống, Âu Lạp rốt cuộc nhìn thấy khách hàng cuối cùng mua xong đồ ăn rời khỏi, cô ấy vừa đợi đã đợi nhiều tiếng đồng hồ mới thở phào nhẹ nhõm.
Phải biết rằng trước khi đến cô ấy chưa ăn cơm, lúc chờ đợi, cô ấy ngửi thấy mùi thơm không ngừng bay ra từ cửa sổ, bụng kêu ùng ục.
“Để cô đợi lâu rồi, vào đi.” Biên Duyên đóng cửa sổ xe lại mới nói với Âu Lạp đứng chờ bên cạnh.
“Đã vào thu rồi, gió mùa thu thổi rất lạnh, uống một ngụm canh nóng ấm người đi.” Biên Duyên thấy cô ấy đợi hơn một tiếng đồng hồ không hề ngắt lời mới có ấn tượng tốt hơn chút về cô ấy, dù sao đoàn lính đánh thuê Chấp Băng lớn như vậy, cô ấy lại là cấp dưới của Vân Tô, có lẽ đến đâu làm việc cũng chưa từng bị ai cho đợi như vậy.
“Cảm ơn.” Mặc dù trong lòng có ý từ chối, nhưng thân thể lại vô cùng thành thực bê canh nóng lên, trước khi đưa lên miệng sắc mặt cô ấy đen xì, nhưng uống một ngụm xong, cô ấy rốt cuộc đã hiểu vì sao Nhị Cẩu Tử lại béo lên một vòng sau khoảng thời gian này, dù sao với tay nghề này của Biên Duyên quả thực tốt hơn đầu bếp trong đoàn.
Một bát canh nóng lớn bất giác đã uống hết, mặc dù cô ấy vẫn còn uống thêm một bát, nhưng là người đoàn trưởng phái đến, cô ấy phải dè dặt.
“Xin chào, tôi tự giới thiệu, tôi là Âu Lạp thành viên của đoàn chính Chấp Băng, lần này đến thay đoàn trưởng đưa một lá thư cho cô.” Nói xong Âu Lạp lấy ra một lá thư màu trắng từ trong quần áo.
“Cảm ơn.” Biên Duyên nhìn bức thư rồi nhận lấy, nếu Âu Lạp đã không đi thì chứng tỏ cô ấy đang đợi mình xem xong thư trả lời.
Mở bức thư ra, bên trong có một tờ giấy viết thư, hơn nữa bên trên cũng chỉ có vài chữ ngắn ngủi.
“Nói với anh ấy, sáng mai tôi đợi ở cửa thành.” Biên Duyên xem xong nội dung bức thư ánh mắt thay đổi, cô vo viên thư thành một nắm sau đó trầm trầm nói với Âu Lạp.
“Được.”
“Biên Duyên, cô thực sự không nhận ra tôi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận