Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 171: Vô Đề
“Vì sao cô lại làm vậy?” Nhìn cô gái đang từ từ đi về phía anh, cảm xúc trong mắt Vân Tô vô cùng phức tạp, thấy thái độ của Biên Duyên bây giờ, trong lòng anh cũng đã xác định, chỉ sợ cô đã biết cách hấp thu tinh hạch từ lâu rồi.
“Chỉ là vì bản thân thôi, nếu loài người thất bại thảm hại thì đâu còn cuộc sống yên ổn để sống nữa, huống hồ ở Tây Thành thì tôi chỉ tin tưởng một mình anh thôi.” Dù gì cũng là đối tượng trao đổi bí mật, hơn nữa sau chuyện đó, Biên Duyên cũng chú ý tới thái độ của Vân Tô với cô.
Ngồi ở mép giường, Biên Duyên đưa cái muỗng ra trước mặt Vân Tô.
“Cô làm vậy, không sợ tôi hại cô à.” Nhìn Biên Duyên đưa canh ra trước mặt, Vân Tô uống một ngụm rồi cười nói, Biên Duyên đúng là tin tưởng anh, hai bí mật lớn như vậy cũng nói cho anh biết mà không hề do dự.
“Anh có bí mật của anh, tôi cũng có cách giữ mạng của tôi, nếu anh làm tôi thất vọng, cùng lắm thì tôi đổi một nơi khác để sinh sống, nhưng mà trước khi đi thì đương nhiên phải giải quyết mối họa về sau. Nhưng mà tôi tương đối tin tưởng nhân phẩm của anh.” Lúc Biên Duyên nói lời này thì cô vẫn tươi cười.
Nhưng gương mặt tươi cười ấy lại khiến Vân Tô rơi vào trầm tư.
“Cô đúng là cái gì cũng dám nói. Nhưng nếu cô tin tôi như vậy, đương nhiên là tôi sẽ không để cô thất vọng.” Uống hết hai bát canh, Vân Tô đã hồi phục khá nhiều sức lực, anh nhận lấy bát canh trong tay cô rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó lại hơi nhướn mày nhìn về phía cô.
“Hợp tác vui vẻ.” Trong mắt Biên Duyên tràn đầy ý cười, cô đã suy nghĩ rất kỹ rồi mới đưa ra hai con át chủ bài vào hôm nay, nói về Vân Tô, cho dù là trong truyện hay sau khi tiếp xúc với anh khi xuyên qua thì Vân Tô đều là người đáng tin cậy.
Huống hồ, điều quan trọng nhất là những gì cô vừa nói đều là lời thật lòng, đúng là cô chỉ tin tưởng một mình Vân Tô ở nơi này, hơn nữa trừ anh ra thì không còn ai mà cô tin rằng có thể giải quyết chuyện vực sâu và bảo vệ Tây Thành.
“Tôi có thể nhờ cô nấu thêm mấy phần canh này hay không?” Uống hết một bình, Vân Tô đặt bát sang một bên rồi hỏi Biên Duyên.
“Anh định đi xuống dưới cùng sương đen à?” Bởi vì Vân Tô không đeo kính, hơn nữa biểu cảm của anh không hề có ý giấu cô, cho nên Biên Duyên lập tức đoán được suy nghĩ của anh.
“Tần Cố và Âu Lạp đều là đội viên chủ lực của đoàn, mọi người đã cùng nhau vào sinh ra tử rất nhiều lần, lần này họ bị vây dưới vùng sương đen, đương nhiên là tôi phải cứu họ ra rồi.” Hơn nữa, họ cũng cần điều tra bên dưới lớp sương đen đó rốt cuộc là thứ gì, đúng lúc anh có thể dẫn một đội tiên phòng xuống dưới thăm dò, sau khi biết được có thứ gì dưới đó mới có thể lên kế hoạch tiếp theo, cho nên lần này anh nhất định phải xuống dưới.
“Nhìn dáng vẻ này của anh thì có vẻ không thỏa hiệp đâu, nhưng nếu anh xuống dưới đó, Tây Thành phải làm sao bây giờ?” Nhìn vẻ mặt kiên định của anh, Biên Duyên đỡ đỡ trán rồi nói.
“Trước khi xuống dưới thì tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa hết, quyền chỉ huy nơi này tôi sẽ giao cho Lạc Thu Minh và thiếu tướng Lục, tôi tin rằng họ sẽ bảo vệ Tây Thành thật tốt.” Vân Tô nhìn cô một cái rồi nói, hai người này cũng rất đáng tin cậy.
“Khi nào anh xuất phát?” Thấy anh đã quyết tâm, Biên Duyên cũng không nói nhiều nữa.
“Xem tình huống vực sâu hôm nay thế nào, nếu kế hoạch thành công, khiến dị thú không thể leo lên trên vực sâu nữa, vậy thì trước khi sương đen đêm nay biến mất, tôi sẽ dẫn người xuống đó.” Ở dưới đó toàn là những mối nguy hiểm không biết tên, họ đi muộn một ngày, tình cảnh hai người Tần Cố có lẽ sẽ càng nguy hiểm hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận