Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 98: Vô Đề
Buổi trưa đã đến, xe Món Ngon của Biên Duyên lại toả ra mùi hương làm say đắm lòng người như mọi ngày, mùi tỏi và thịt băm kết hợp làm cho những người mong ngóng bữa trưa bắt đầu nuốt nước bọt.
Đồng thời, khi thực đơn được bày ra, mọi người dùng tốc độ nhanh nhất đến xếp thành hàng.
Đầu tiên, thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen được luộc sơ để lưu giữ hương vị, sau đó được xào để loại bỏ mỡ thừa, rồi lại thêm ngồng tỏi non, gừng thái lát và các loại gia vị khác để gia tăng hương vị, và cuối cùng là món thịt xào với màu sắc hồng hào, mùi vị béo mà không ngấy, hương thơm nức mũi được vớt ra khỏi nồi.
"Đi thong thả." Biên Duyên tiễn vị khách trước mặt đi rồi ném tinh hạch vào trong rương tiền, khi ánh mắt cô quay về chỗ cửa sổ lại thấy được một gương mặt quen thuộc.
"Tiểu Duyên à, dượng Hai tìm cháu có việc, dượng có thể lên đó nói chuyện với cháu không?" Người đàn ông tự xưng là dượng Hai ở trước mặt Biên Duyên mặc một bộ vest màu xám, khuôn mặt sạch sẽ, tóc chải gọn gàng, ánh mắt ông ta nhìn về phía Biên Duyên càng tràn ngập từ ái.
"Dượng sang bên kia chờ đi, chờ bữa trưa của tôi kết thúc đã." Biên Duyên nhìn người đàn ông trước mặt, hai mắt híp lại, ông dượng Hai này của nguyên chủ cũng không hề đơn giản. So với Biên Tuệ Châu ngang ngược thì người này có đầu óc hơn nhiều, nếu không thì trước tận thế, một người không có gì ngoài hai bàn tay trắng như ông ta làm sao có thể theo đuổi được một Biên Tuệ Châu từ trước đến nay vốn chê nghèo yêu giàu.
"Được, vậy dượng qua bên cạnh chờ cháu, cháu bận bịu xong thì chúng ta lại nói chuyện." Chu Địa Nhân nhìn cô một cái rồi chủ động nhường chỗ cho người phía sau, đi qua chỗ băng ghế bên cạnh xe ngồi xuống.
Ngay từ tối hôm qua, cô đã đoán trước được hôm nay Chu Địa Nhân sẽ đến, cô mở dụng cụ giám sát lên rồi cũng tiếp tục bận rộn ở cửa sổ.
Mãi đến một giờ sau, Biên Duyên mới bán hết cơm trưa, lúc này cô mới đóng cửa sổ lại rồi xuống xe.
"Có chuyện gì, nói đi." Biên Duyên đi tới trước mặt Chu Địa Nhân, vẻ lạnh lùng trên mặt không hề che đậy, ai cũng có thể nhìn ra cô không muốn gặp ông ta.
“Tiểu Duyên à, dượng chỉ muốn đến hỏi một chút, đêm qua cháu có nhìn thấy Nhàn Nhã và Tiểu Triều không? Chúng nó nghe nói cháu ở đây, nói là nhớ cháu nên muốn qua thăm, nhưng đến tận sáng hôm nay mà dì dượng vẫn chưa thấy chúng nó về nhà, bèn cho rằng mấy đứa nói chuyện vui vẻ quá nên bị cháu giữ lại. Dì dượng nhớ tới cháu còn phải buôn bán nên cũng không tiện bảo chúng nó đến đây làm phiền, nên dượng mới đến đây nên ngó qua một chút." Trên mặt của Chu Địa Nhân mang theo nụ cười hiền lành, thái độ nói chuyện cũng giống như ông ta rất gần gũi với Biên Duyên.
"Thật ngại quá, tôi không nhìn thấy bọn họ, có lẽ đến chỗ tôi chỉ là một vỏ bọc, biết đâu lúc này bọn họ đang ở nhà của người bạn nào đó, dù sao thì dượng cũng biết mà, quan hệ giữa tôi và bọn họ vốn không tốt, bảo bọn họ đến thăm tôi là chuyện không có khả năng." Biên Duyên giơ tay lên nhún vai với ông ta, trong mắt cô mang theo một nụ cười yếu ớt.
"Là vậy sao?" Chu Địa Nhân nhìn vẻ mặt không chê vào đâu được của Biên Duyên, sắc mặt ông ta cứng đờ, trong lòng nghĩ đã một khoảng thời gian không gặp Biên Duyên, quả thật cô đã thay đổi rất nhiều. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ Biên Duyên thế này, ông ta càng thêm xác định hai đứa con mình đang ở trong tay cô, nhưng bây giờ trong tay ông ta không có bằng chứng nên chỉ có thể cười trừ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận