Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 258: Vô Đề
“Được, mẹ cũng trông mong có thể cùng con đi thám hiểm cuộc sống ở thế giới sương mù, cho nên cục cưng phải cố gắng lên nhé.” Biên Duyên nhìn dáng vẻ siết quả đấm nhỏ đáng yêu của cậu bé, không nhịn được hôn lên gò má cậu bé một cái rồi mỉm cười nói.
“Vâng, An An sẽ cố gắng, vậy nên bây giờ An An không thể tiếp mẹ được, An An phải đi huấn luyện rồi!” An An ăn quả trái cây trên tay, sau đó vẻ mặt thành thật nhảy xuống khỏi người cô. Vì muốn mình mau chóng mạnh lên, hôm nay cậu bé vẫn quyết định đi huấn luyện.
“An An cố gắng lên!” Biên Duyên ngạc nhiên nhìn An An nhảy xuống đất, sau đó cậu bé nắm bàn tay nhỏ lại ra hiệu rồi đi ra ngoài cửa.
“Mẹ quay về đi, bây giờ An An đã là người đàn ông trưởng thành rồi, có thể tự mình đi cùng anh Cường đến sân huấn luyện ở đằng trước.” An An ở cửa buông tay mẹ cậu bé ra, biểu cảm trên gương mặt nhỏ hết sức nghiêm túc.
Mà lúc chàng trai trẻ tuổi được cậu bé gọi là anh Cường ở cổng trông thấy Biên Duyên thì ngại ngùng nhìn cô gật đầu một cái.
“Được, mẹ ở nhà làm cơm tối xong rồi chờ con trở về.” Biên Duyên nhìn biểu cảm ông cụ non của con trai, cố nhịn cười nhưng trong lòng vẫn rất vui, bởi vì con trai của cô đã có mục tiêu rồi.
“Làm phiền cậu.” Biên Duyên mỉm cười nói với anh Cường.
“Không phiền, đây là công việc của tôi mà, hơn nữa An An rất đáng yêu.” Anh Cường nhìn cô cười ngây ngô.
“Tạm biệt mẹ.” An An vẫy tay với cô, sau đó lập tức đi cùng người trẻ tuổi tên anh Cường ở cổng rời đi.
Cô nhìn theo hướng bọn họ đi qua, chắc là trụ sở huấn luyện ở bên dưới bức tường thành đó. Hơn nữa nhìn dáng vẻ quen thuộc của cậu bé thì chắc hẳn đây không phải là lần đầu tiên An An đi huấn luyện chung với người trẻ tuổi đó sau khi cô đến sương mù.
Đứa nhỏ vừa đi, Biên Duyên nhìn ngôi nhà yên ắng, bất đắc dĩ quay về trong xe Món Ngon. Hôm nay cô vốn không định làm việc mà chỉ muốn chơi với con trai thật vui, không ngờ con trai của mình cũng có việc cần làm hằng ngày.
Con trai đã tự mình bó buộc như vậy, cô không thể chặt đứt thói quen này của cậu bé.
Biên Duyên kéo cửa kính xe một cái, lấy cái túi ở trong ngăn tủ xuống. Cô cũng không muốn lãng phí toàn bộ hạt giống bên trong ở trên người của Cố Hàm Ngọc. Vậy nên cô chuẩn bị thúc nó trưởng thành, tiếp đó lấy một ít hạt giống ra.
Theo lĩnh vực của cô mở ra, ở trên không trung lơ lửng dưới bàn tay nhanh chóng hiện lên từng tia màu xanh biếc bao lấy hạt giống. Nó nhanh chóng lớn lên trở thành một cái cây xanh mướt.
Sau khi gấp rút nở hoa kết hạt xong, Biên Duyên mới lợi dụng ngoại lực làm nổ mạnh, nhìn những hạt đen đập lên trên màn chắn bảo vệ rồi nhanh chóng rơi xuống. Biên Duyên thu hồi màn chắn bảo vệ, mỉm cười chừa lại một viên, còn lại thu vào.
Cô tìm một cái chậu hoa phù hợp với gu thẩm mỹ của Cố Hàm Ngọc rồi chôn hạt giống vào để nó sinh trưởng, sau đó mới đi lên trên lầu hỏi thăm địa chỉ của Cố Hàm Ngọc.
Lúc ăn cơm tối xong thì bóng đêm đã dần dày đặc. Sau khi Biên Duyên dỗ con trai ngủ rồi, cô thay một chiếc áo khoác ngoài màu đen, ôm chậu hoa trong ngực chạy đến địa chỉ hỏi được.
Một tiếng sau, cô đã đến biệt thự của Cố Hàm Ngọc. Bởi vì lĩnh vực mở rộng nên cô rất nhanh đã vòng qua bảo vệ đi tới bên ngoài phòng của Cố Hàm Ngọc.
Biên Duyên thấy cô ta đang tắm ở phòng tắm, mỉm cười thả nhẹ bước chân đi vào phòng riêng của cô ta. Sau khi Biên Duyên đưa một chút lực tinh thần vào phần rễ của cây xanh xong, lúc này mới nhảy cửa sổ chuồn ra ngoài.
Mười phút sau, Cố Hàm Ngọc cả đầu tóc ướt quấn khăn tắm đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận