Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 94: Vô Đề

Biên Duyên không thèm để ý đến cơn giận của Chu Triều, dù sao thì so với hai người họ, cô vẫn có thể được coi là ôn hòa, vì hiện tại cô vẫn còn giữ lại mạng sống cho bọn họ chứ không hề giống bọn họ muốn đặt hai mẹ con cô vào chỗ chết như vừa rồi!
Một tay Biên Duyên kéo chiếc xe ba bánh xuống dưới sườn dốc có hơi khuất gió ở ngã tư rồi vỗ vỗ lên lưng đứa bé, lại đặt An An lên ghế sau của xe ba bánh. Tuy chỗ này có chút khuất gió nhưng ban đêm vẫn rất lạnh, cô cười an ủi đứa bé hai câu rồi cởi quần áo trên người mình ra, đắp kín cho An An, sau đó mới đứng dậy đi về phía hai người kia.
"Đừng sốt ruột, đây mới chỉ là bắt đầu thôi mà." Biên Duyên nhìn hai người nằm liệt dưới đất đang không ngừng mắng chửi. Sau khi cô ngồi xổm xuống thì khẽ mỉm cười, cầm lấy con dao găm lúc nãy Chu Nhàn Nhã cầm trong tay, vỗ lên má hai người kia.
Hai người kia thấy nụ cười của cô, không biết nghĩ đến cái gì mà mặt cả hai chị em đều trắng bệch.
Cô cũng không phải là loại người lấy ơn báo oán. Biên Duyên nhớ lại đủ trò trước kia bọn họ gây ra cho nguyên chủ, khóe miệng tươi cười của cô dần trở nên nguy hiểm, đáng tiếc là nơi này không phải là một nơi tốt, thích hợp để ra tay.
Nghe tiếng còi vang lên từ phía xa, Biên Duyên ném con dao găm lên bụng Chu Nhàn Nhã, sau đó mỗi tay cô nắm chân của mỗi người, kéo thẳng về phía sườn núi.
Cùng với một đợt âm thanh cọ xát với trọng lực, chỗ phía sau hai người đang bị Biên Duyên kéo đi hiện ra hai vết kéo rất rõ ràng.
Cũng vào lúc này, chiếc xe vừa mới bóp còi chạy tới, khi xe rẽ thì ánh đèn chiếu lên, tài xế nhìn thấy hình ảnh hai người phía trước bị một người dễ dàng kéo lê trên mặt đất, vẻ mặt anh ta khiếp sợ phanh gấp, sợ tới mức dừng lại.
Hai người bị Biên Duyên kéo đi cảm nhận được ánh đèn chiếu lên người mình cùng với tiếng phanh chói tai vừa rồi thì trong nháy mắt nước mắt lưng tròng, bọn họ được cứu rồi!
Tuy bọn họ lúc này đã chịu ảnh hưởng của thuốc, không thể hét lên được nhưng nếu đã có người nhìn thấy cảnh tượng bọn họ sắp bị phanh thây, người đó nhất định sẽ xuống cứu bọn họ.
“Xin lỗi nhé, tôi đi nhầm đường, xin cô đừng quay đầu lại!” Tài xế ngồi ở ghế lái nhớ tới vợ con trong nhà, thấy bóng lưng người phía trước sắp xoay người thì anh ta mang theo vẻ mặt hoảng sợ vội vàng mở miệng, sau đó quay xe đầu một cái, nhanh chóng rời khỏi giao lộ.
Đây chính là mạt thế, tuy gần đây trật tự đã dần được thiết lập nhưng anh ta vẫn thường nghe thấy tin tức giết người cướp của. Anh ta là trụ cột trong nhà, điều duy nhất anh ta có thể làm được chính là lập tức rời khỏi nơi này, sau đó đến Cục quản lý an ninh báo tin giúp bọn họ.
Biên Duyên thấy cảnh tượng tài xế nhanh chóng rời đi thì dùng sức ném hai người kia về phía ven đường, sau khi cô để lộ một nụ cười có thể nói là tà ác với bọn họ, cô bèn bấm điện thoại di động gọi cho Triệu Khuyển.
Mười phút sau, Triệu Khuyển lái một chiếc xe van đến đây một cách nhanh chóng.
"Là bọn họ sao?" Sau khi anh ta xuống xe, Triệu Khuyển chỉ vào hai người vì bị Biên Duyên vứt xuống mương như rác rưởi mà dính đầy nước bùn, nói.
"Ừm." Biên Duyên chán ghét liếc mắt nhìn hai người trong mương một cái.
"Nếu cô đã ngại mùi thì sao còn vứt ở trong này?" Triệu Khuyển nhìn hai người họ với vẻ mặt ghét bỏ, vừa thối vừa bẩn, anh ta cũng không muốn động tay vào đâu!
"Tôi không khống chế được sức mạnh, trượt tay." Biên Duyên thấy ánh mắt ghét bỏ của Triệu Khuyển thì thở dài, vẻ mặt cô bất đắc dĩ, nói.
“Tôi có điên mới đi tin cô!” Triệu Khuyển nhìn nụ cười trên mặt Biên Duyệt, khóe miệng giật giật mắng cô một câu.
Biên Duyên nghe vậy thì nhún vai với anh ta, không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận