Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 173: Vô Đề
Cậu ta vô cùng lo lắng, sợ anh họ tay trói gà không chặt của cậu ta bị ai đó ăn đậu hũ, vẻ mặt Lạc Hồng hung ác, cậu ta giơ chân lên hung hăng đạp vào cửa phòng.
Một tiếng “rầm” vang lên, Lạc Hồng đã đá bay cánh cửa, khi cậu ta nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì bầu không khí đột nhiên im lặng.
Cậu ta cũng không rảnh lo cái chân tê dại vì đá cửa quá mạnh.
“Xin lỗi, quấy rầy rồi, hai người cứ tiếp tục đi.” Nhìn hai người đang ngồi trên tấm thảm giữa phòng, tay nắm lấy tay, Lạc Hồng im lặng một lát, sau đó thuận tay kéo cánh cửa đang lung lay sắp đổ lại.
Rầm!
Cánh cửa kia vốn đã bị cậu ta đạp chỉ còn một cái chốt, khi cậu ta dùng sức kéo về thì cái chốt kia cũng không chịu nổi nữa, nó lập tức đổ về phía trước.
“Rất xin lỗi!” Lạc Hồng cũng không ngờ rằng cánh cửa hỏng trước mắt cũng chống lại mình, cậu ta còn đang duy trì tư thế ôm ngực thở phào thì đã thấy đằng trước trống không, sau đó Lạc Hồng nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Biên Duyên đang ngồi giữa tấm thảm, lại nhìn anh họ ngồi bên cạnh Biên Duyên, cậu ta hoảng loạn hô lên một tiếng rồi chạy đi.
Chạy xuống dưới tầng, Lạc Hồng nhìn lên trên lần nữa, sau đó lại nhìn đôi tay hơi thô ráp của bản thân, trong lòng không khỏi sinh ra một ý nghĩ to gan lớn mật.
“Hình như dị năng của mình lợi hại hơn rồi!” Ban đầu thì anh họ sắc mặt tái nhợt, đi đường cũng phải có người đỡ, trải qua một đợt trị liệu của cậu ta thì anh họ có thể tự xuống đất rồi!
“Anh mình có thể xuống đất rồi à?” Đột nhiên, đôi bàn tay đang nâng lên của cậu ta cứng đờ, trong đầu lại có một phỏng đoán khác, nhưng mà lúc này cậu ta cũng không xúc động như vừa nãy nữa. Lạc Hồng đứng dậy, nhéo nhéo nắm tay rồi đi lại hai vòng, cuối cùng vẫn không nhịn được, cậu ta bám vào vách tường rồi nhích dần lên trên.
“Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì?” Nhưng mà, khi Lạc Hồng rón rén thò đầu ra trước thì anh họ mặt không biểu cảm đã xuất hiện ngay trước mặt cậu ta.
“Em chỉ đi lên xem có cần đổi cửa hay không thôi.” Nhìn ánh mắt nguy hiểm của anh họ, Lạc Hồng đột nhiên cảm thấy hơi tủi thân, cậu ta làm vậy cũng là vì lo cho anh thôi mà, cho nên lúc nói chuyện thì giọng cậu ta cũng có vẻ hơi tủi hờn.
“Không cần. Nếu cậu không mệt thì đi đến vực sâu với anh một chuyến, nhìn xem anh cả chuẩn bị thế nào rồi.” Thấy ánh mắt tủi thân và động tác giống như cào tường của Lạc Hồng, giọng Vân Tô đầy sự bất đắc dĩ, em trai ngốc nhà mình, anh có thể nói gì bây giờ.
“Thân thể của anh hồi phục rồi, chẳng lẽ dị năng của em thật sự tăng lên mấy cấp à?” Thấy anh họ không giận, lại nhìn dáng vẻ khỏe mạnh tinh thần của Vân Tô, Lạc Hồng đột nhiên che miệng rồi nói một cách kích động.
Về phần sự tủi thân vừa nãy, có thể nói là đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
“Cậu có thể nghĩ cái gì thực tế hơn một chút không?” Vân Tô nghe xong thì không nhịn được nữa, anh giơ tay vỗ đầu cậu ta một cái, thằng nhóc này, cả ngày nghĩ cái gì vậy.
“Không thì sao, chẳng lẽ là Biên Duyên chữa cho anh à?” Lạc Hồng nhe răng nhếch miệng xoa xoa đầu, sau đó nhìn về phía Biên Duyên đang thu thập bát canh.
“Đúng vậy, chính là tôi đấy!” Biên Duyên nghe vậy thì dừng động tác trên tay, cô quay đầu lại rồi nở một nụ cười với Lạc Hồng, ý bảo rằng cậu ta nói rất chính xác.
“!!!” Lạc Hồng nghe vậy thì vô cùng khiếp sợ, sau đó cậu ta không thể tin tưởng mà nâng tay phải lên, trong lòng nghĩ: “Chị đang đùa tôi đấy à!”
“Đã lớn như vậy rồi, sao còn ngây ngốc thế, là anh cậu phát hiện ra một cách rất tuyệt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận