Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 35: Vô Đề
“Dê biến dị bao nhiêu nửa cân?” Thịt dê à, cô cũng muốn ăn, hầm với củ cải, mùi vị tuyệt vời.
“Người quen rồi, tính cô ba tinh hạch nửa cân đi.” Mắt Dương Địa Hải đảo qua đảo lại, bán lẻ ông ấy đều bán bốn đến năm tinh hạch nửa cân.
“Giá cả này làm món chính có lẽ có người không ăn nổi, vậy cho hai mươi lăm cân bán riêng đi, món chính vẫn làm cái khác, đám tiểu Huy còn bắt được con khác không?” Biên Duyên vuốt cằm nghĩ rồi nói, dê biến dị giá đắt, hơn nữa sau khi nấu xong số lượng sẽ ít đi, vì vậy cô định làm thành món bán riêng.
“Được, mấy đứa còn mang về mấy con thú khác, cô qua xem đi.” Vừa nghe lấy một ít bán riêng, mắt Dương Địa Hải sáng lên.
“Cho thịt vịt đi.” Nhìn động vật hoang dã đầy dưới đất, mắt Biên Duyên dừng trên một con vịt hoang dã, ngày mai làm món vịt xào ớt đi.
“Được, ngày mai xử lý xong mang qua cho cô.” Dương Địa Hải nói xong thì dẫn người ra, thực sự là bên trong mùi kinh quá.
“Chị Duyên, qua xem món chính ngày mai hả.” Ba người vừa đi ra, một người đàn ông trẻ tuổi tóc vẫn còn nhỏ nước mặc áo ba lỗ cười đi ra từ lều khác, đây là em trai của Dương Địa Hải.
“Ừm, hôm nay thu hoạch không tệ nhỉ.” Biên Duyên cười gật đầu với cậu ấy.
“Hi hi, vì bữa cơm mỗi buổi tối, bọn em cũng phải cố gắng chứ.” Dương Kế Huy cười hi hi lộ ra hàm răng trắng, cả người trông tràn đầy sức sống.
“Thích ăn vậy sao không theo Kiều Tây đến khu bảy, đồ ăn ở khu bảy ngon hơn của tôi nhiều.” Biên Duyên nhìn cậu ấy cười trêu chọc, cả nhà anh Dương đều là người thích ăn uống, đến cả tiểu đội của Dương Kế Huy cũng thích ăn uống.
“Vậy thì chưa chắc, hơn nữa tôi thích cuộc sống nơi đây, tự do tự tại.” Dương Kế Huy nghe xong mắt hơi giãn ra cứng đờ một giây.
“Vậy cũng phải, mặc dù khu bảy an toàn, phồn hoa hơn nơi đây, nhưng quy tắc gì đó cũng nhiều, nào có tự do như ở đây.” Biên Duyên hình như không nhìn thấy nói tiếp.
“Đúng vậy, hơn nữa nó đến đoàn lính đánh thuê số một số hai của khu bảy, càng nghiêm khắc hơn.” Dương Kế Huy nghe xong gật đầu nói chí phải.
“Đúng rồi, Kiều Tây có đưa cậu đi gặp người của Chấp Băng không, bọn họ như thế nào, có phải ai ai trông cũng rất đẹp trai, đặc biệt là lão đại của bọn họ, nghe nói đã bắt được đa số trái tim thiếu nữ ở khu bảy.” Nói đến đây mắt Biên Duyên sáng rực.
“Chị Duyên, chị phải nhớ rằng chị đã có An An rồi, trước mặt trẻ con có phải nên chú ý hình tượng không?” Dương Kế Huy nhìn trong đáy mắt chị Duyên sáng quắc đầy hứng thú, khóe miệng hơi co rút, bất đắc dĩ nói.
“Hơn nữa đội viên của đội Chấp Băng cũng chỉ vậy thôi, nào có như lời đồn, còn về đội trưởng đội chính quả thực đẹp trai, trông vô cùng dịu dàng, nhưng không biết vì sao cứ nhìn thấy nụ cười của anh ta tôi lại thấy sau lưng phát lạnh.” Dương Kế Huy nhớ đến hôm đi tìm Kiều Tây vừa hay nhìn thấy cảnh đội trưởng đội chính và các người Kiều Tây cứu kia đến nhà bọn họ cảm ơn, thân thể không nhịn được khẽ run lên.
“Nói như vậy thì đúng là rất muốn gặp người đó, đáng tiếc đã đến khu bảy, có lẽ cả đời này không còn cơ hội rồi.” Biên Duyên nghe xong giọng điệu khó che đậy được hơi tiếc nuối.
“Chị Duyên, em nói với chị này, chỉ có Kiều Tây đi cùng đội viên khác đến khu bảy, đội trưởng nghe nói vẫn còn chưa đi, nhưng mà cho dù bọn họ có ở lại Nhất Nhai một thời gian dài, chị cũng không thể nào nhìn thấy được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận