Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 186: Vô Đề
“Ừm, đi thôi.” Vân Văn Bân đứng dậy, đi ra phía sau lưng Lạc Thu Minh giúp anh ấy leo lên vách đá, trong lúc đó hai người vẫn luôn im lặng không ai nói câu nào.
“Bác Hai, bác đã quyết định rồi sao?” Lạc Thu Minh cảm nhận được ý chí kiên định toát ra từ người bác Hai.
“Đêm nay bác sẽ xuất phát, mọi người không cần lo cho bác. Dù sao bác cũng là người sở hữu năng lực dịch chuyển tức thời cấp ba, vả lại người mà bác mang tới không chỉ là cao thủ dị năng mà còn rất giỏi trong nhiều lĩnh vực khác.” Vân Văn Bân nhìn về phía chân trời xa, cười nói với Lạc Thu Minh từ phía sau.
“Thu Minh, bác biết trong lòng cháu đang nghĩ gì, nhưng Vân Tô là con trai bác, người làm cha như bác có nghĩa vụ và trách nhiệm phải xuống đó mang nó về. Dù cho hôm nay chân cháu có lành lặn thì bác cũng sẽ không chấp nhận việc để cháu thay bác xuống đó.
Chẳng qua có một số chuyện bác vẫn phải phiền tới cháu, là về mẹ con Biên Duyên, bác hy vọng sau này cháu sẽ quan tâm tới họ nhiều hơn.” Từ lúc dẫn người đến Thành Tây, trong lòng Vân Văn Bân vẫn kiên định với suy nghĩ: Đứa con mình làm mất thì tự mình phải đưa nó trở về.
“Cháu hiểu rồi thưa bác Hai.” Lạc Thu Minh nghe giọng nói dịu dàng và kiên định của Vân Văn Bân, thì biết dù bây giờ anh ấy có nói gì đi chăng nữa cũng không thể ngăn cản người đàn ông này được.
“Chẳng qua việc này cháu tạm thời đừng nói cho thằng nhóc Lạc Hồng biết.” Vân Văn Bân vỗ bả vai Lạc Thu Minh nói lời này, hiển nhiên ông ấy hiểu tính rất rõ cách của Lạc Hồng.
“Vâng.” Tuy sáng nay thức dậy anh ấy đã thấy Lạc Hồng thu xếp trang bị, chắc cậu ta đang chuẩn bị lén lút theo đuôi bác Hai xuống đó. Nhưng mà chỉ cần họ không nói, Lạc Hồng sẽ không biết chuyện họ sắp vào vùng sương mù trong hôm nay, vì trong lòng cậu ta vẫn đinh ninh rằng phải hai ngày nữa thì họ mới xuất phát, từ đó có thể thấy được bác Hai vẫn là một người rất cẩn thận.
Về tới nhà, bọn họ lại được thưởng thức bữa sáng ngon tuyệt mà Biên Duyên đã chuẩn bị sẵn như thường ngày.
Sau khi nghỉ ngơi, tinh thần họ lại tràn đầy.
Trong phòng khách lầu một, vì thiên thần nhỏ An An đang ở đó nên khắp phòng toàn là tiếng cười nói rôm rả, dù sao đối với một đứa trẻ mà nói, cậu bé chỉ tưởng nhóm người Vân Tô đang đi làm nhiệm vụ, nên dù cậu bé có nhớ họ thì cũng chỉ thỉnh thoảng ngây thơ hỏi người lớn rằng, khi nào thì các cô chú về thôi.
Lạc Thu Minh nhìn về phía sàn trải thảm trước mặt, anh ấy thấy người bác Hai luôn nghiêm túc của mình đang ngồi xếp bằng chơi cùng An An, thấy đứa em trai đang đội một cái mũ giấy cười ha hả, anh ấy hy vọng biết bao rằng bên cạnh bọn họ sẽ lại có thêm nhiều người hơn nữa.
Đúng lúc này, có một mùi thơm ngào ngạt truyền ra từ phòng bếp, vừa ngửi đã biết là ai đang nấu ăn.
Ánh chiều tà ngả về phía Tây, theo đó khuôn mặt những người trên bàn ăn cũng dần chìm vào bóng tối.
Sau khi nghỉ ngơi xong, Biên Duyên bế con phất tay tiễn Lạc Thu Minh và Vân Văn Bân ra khỏi cửa.
Người đi nhà trống, Biên Duyên ngồi trong phòng khách chơi với đứa bé một hồi, nhưng vì trời lạnh nên không lâu sau cô bế con lên lầu ba.
Cô ngồi bên cửa sổ ngắm mặt trời dần lặn xuống phía Tây, tình cờ cô trông thấy bóng lưng Lạc Hồng cõng một ba lô to trộm mở cửa sau rồi đi ra ngoài.
Biên Duyên nhớ tới lời cha Vân Tô đã nói hôm qua, cô hơi híp mắt rồi với lấy chiếc điện thoại bên cạnh gọi cho Lạc Thu Minh.
Cô gọi ba lần nhưng đầu dây bên kia không có ai nghe máy, sau đó cô nhìn thời gian thì đoán chắc giờ này anh ấy đang bận, thế là Biên Duyên quyết định soạn một tin nhắn gửi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận