Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 293: Vô Đề

Biên Duyên đáp, bắt đầu kể lại chuyện gặp phải đoàn người Cố Hàm Ngọc cho mọi người nghe.
“Đáng đời, đúng là tự gây nghiệt không thể sống!” Anh Năm nghe xong thì hài lòng gật đầu, từ khi biết được mục đích lần này của cô ta là Biên Duyên, nếu như cô ta không tự chơi chết chính mình thì anh ta cũng sẽ không bỏ qua.
Vân Tô nghe hết thì chỉ đau lòng nhìn cô, anh không nói gì nhưng suy nghĩ trong đầu lại xoay chuyển nhanh chóng, bởi vì anh tin rằng chẳng mấy chốc tin Cố Hàm Ngọc chết ở bên dưới thế giới sương mù sẽ truyền lên phía trên.
Trải qua những năm này, sau lưng Cố Hàm Ngọc đã có một đội quân fan trung thành cuồng nhiệt. Về chuyện của cô ta và Biên Duyên chỉ sợ trong đầu bọn họ đã tự tưởng tượng ra cả một câu chuyện rồi, mà diễn biến này e rằng sẽ khác xa với thực tế. Sau đó bọn họ sẽ tự ảo tưởng ra lý do Biên Duyên cố ý hại chết Cố Hàm Ngọc rồi bắt đầu tấn công cô.
Người có lý trí không đáng sợ, đáng sợ là gặp phải đám fan cuồng không biết phải trái này.
Vì thế Vân Tô đang nghĩ cách làm thế nào có thể bóp chết lý tưởng của đám fan cuồng này từ trong trứng.
Biên Duyên nói xong chuyện của Cố Hàm Ngọc thì bắt đầu kể về những chuyện bản thân gặp phải trên đường cho mọi người nghe. Cứ thế bọn họ trò chuyện tới tận đêm khuya, còn về phần đám người muốn hóng hớt ban đầu, sau khi nghe được chuyện cô kể thì đã quên sạch ý định ban đầu của bản thân.
Đêm khuya người vắng, mọi người lần lượt quay về trong hang động nghỉ ngơi. Lúc này chỉ còn ba người anh Năm, Vân Tô và Biên Duyên còn ngồi bên đống lửa.
Chẳng qua sau khi Vân Tô bắt gặp ánh mắt ám chỉ của Biên Duyên thì vẫn đứng dậy đi về phía cửa động. Nhưng mà anh không đi thẳng vào trong mà lại khoanh hai tay trước ngực dựa người vào vách đá chuẩn bị nghe trộm cuộc trò chuyện của hai người.
“Sao vậy, Tiểu Duyên cố ý đuổi Vân Tô đi có phải là vài ngày không gặp nên có bí mật muốn thì thầm riêng với tôi không?” Anh Năm liếc mắt về phía cửa động sau đó mỉm cười nhìn Biên Duyên. Trên mặt anh ta vẫn mang theo khí chất vô lại bất cần đời, lại phối hợp thêm bản mặt kiên nghị này quả thật là đẹp trai không chê vào đâu được.
“Nơi đây chỉ có hai chúng ta chẳng nhẽ còn phải thì thầm chắc?” Biên Duyên nhìn người đàn ông lưu manh vô lại trước mặt không khỏi lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ. Tuy răng trên người anh Năm luôn mang theo vẻ bất cần đời không đáng tin cậy nhưng nếu ở bên cạnh anh ta một thời gian dài thì ai cũng có thể phát hiện nếu nhờ anh ta làm việc thì chắc chắn anh ta sẽ trở thành người thận trọng đáng tin hơn dáng vẻ bên ngoài nhiều.
“Thế chẳng nhẽ Tiểu Duyên định quang minh chính đại thể hiện tình cảm với tôi sao? Có phải trải qua khoảng thời gian ở chung này cô đột nhiên phát hiện đã yêu tôi không?” Anh Năm nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Biên Duyên, bàn tay đặt gần đống lửa dần nắm chặt lại.
Tuy nhiên điệu cười bất cần đời trên mặt anh ta vẫn hiện hữu rõ nét dưới ánh lửa, Biên Duyên nhìn gương mặt hớn hở của anh ta thì đột nhiên trở nên do dự.
Chẳng qua chút do dự này của cô ngay lập tức đã tan biến sạch sẽ khi cô nhìn thấy hai tay nắm chặt của anh Năm. Biên Duyên hít một hơi thật sâu chuẩn bị nói thẳng với anh ta, thay vì để anh ta càng lún càng sâu thì thà rằng hiện giờ cô giải quyết dứt khoát sớm kết thúc mọi chuyện còn hơn.
“Anh Năm, có thể là lần trước tôi nói chưa rõ ràng, hiện giờ tôi muốn nói lại cho anh biết, anh không phải là kiểu người tôi thích, vì vậy dù anh có đặt nhiều tình cảm lên người tôi hơn nữa thì tôi cũng sẽ không nảy sinh tình cảm với anh. Bởi vậy tôi hy vọng anh đừng dành nhiều tình cảm cho tôi, nó sẽ chỉ khiến anh càng thêm đau khổ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận