Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 287: Vô Đề

Nhưng anh ta cũng biết rõ bọn họ vốn chỉ là một cái đội ngũ rời rạc mà thôi. Anh ta đã sớm đoán được nó sẽ tan rã, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy.
“Cố Hàm Ngọc, những chuyện mà cô đã làm với tôi đó, đã bao giờ cô hối hận chưa?” Biên Duyên đứng ở trên mỏm núi đá, mặt mày âm trầm. Đây là lần đầu tiên cô hỏi Cố Hàm Ngọc.
“Tôi chỉ hối hận mình đã ra tay nhẹ mà thôi.” Cố Hàm Ngọc nói xong, trong mắt lóe lên vẻ ác độc. Một cây roi mây lập tức quất tới cô. Không biết từ khi nào, cô dường như đã không còn lý do cho ác ý của Cố Hàm Ngọc nữa.
“Biên Duyên, muốn trách thì chỉ có thể trách vận may của cô quá tốt. Chuyện hầm mỏ năng lượng, cô phải nói cho chúng tôi biết.” Đại ca Hòa thấy Cố Hàm Ngọc ra tay thì cũng dẫn đầu một đám người phát động tấn công tới Biên Duyên.
“Dùng quãng đời còn lại của cô để sám hối đi.” Mắt Biên Duyên chợt lạnh, lĩnh vực màn chắn bảo vệ dựng thẳng đứng ở trước người khiến cho công kích của Cố Hàm Ngọc và những kẻ khác không cách nào đến gần cô được.
Theo giọng nói của cô vừa dứt, Biên Duyên vung tay lên một cái. Đám người ở trong lĩnh vực lập tức nối liền với cô cùng nhau được dịch chuyển tức thời đến khu đất trống ở bên cạnh con quái vật khổng lồ.
“Đã lâu không gặp, tặng các người một đám vật cưng nhỏ nha.” Biên Duyên chớp mắt dịch chuyển tức thời đến gần con quái vật, một tay đặt ở trung tâm trán của nó, sau đó trầm giọng nói. Cùng lúc đó, một luồng lực tinh thần cũng được cô đánh thẳng vào.
Oa oa!
Lúc con quái vật khổng lồ nhìn thấy Biên Duyên, trong mắt lập tức lóe lên vẻ vui mừng khôn xiết. Mãi cho đến khi cô đánh lực tinh thần vào đầu nó thì ý tưởng muốn mang cô trở về trong đầu con quái vật khổng lồ mới hoàn toàn biến mất.
“Đi chết đi, Biên Duyên.” Cố Hàm Ngọc thẳng thắn không lôi thôi dài dòng. Lúc lực tinh thần của Biên Duyên câu thông với con quái vật khổng lồ, cô ta tự cho là đã bắt được sơ hở của cô nên nhảy thẳng từ phía trên xuống. Gai gỗ sắc nhọn xuyên thẳng nhắm vào trán Biên Duyên.
Gào!
Con quái vật khổng lồ nhận ra hành động của cô ta, rất không vui gào lên một tiếng. Sau đó nó vẫy đuôi một cái, quất Cố Hàm Ngọc bay thẳng ra ngoài. Có điều lần này cô ta không có vận may tốt rồi, bởi vì thân thể cô ta ở trong đôi mắt hoảng sợ cực độ của cô ta đã rơi vào trong miệng một con quái vật khổng lồ khác.
Mấy người ở xung quanh chứng kiến một màn này, tưởng tượng theo một hồi tiếng động nhai nuốt ở bên cạnh, trong nháy mắt cảm giác cả người mình đều đau. Ngay cả ánh mắt nhìn về phía Biên Duyên cũng đổi sang e ngại.
“Không liên quan gì tới tôi.” Biên Duyên nhìn dịch thể máu chảy xuống ở khóe miệng con quái vật khổng lồ, ánh mắt phức tạp giải thích. Cô cũng không ngờ Cố Hàm Ngọc cứ như vậy không còn, cô còn chưa có ra tay đâu đấy.
“Nếu như các người có thể kiên trì ở trên người nó một tháng thì nó sẽ thả các người rời đi.” Biên Duyên nhìn những người khác ở trên người con quái vật khổng lồ một lát, trong mắt họ đang đầy vẻ hoảng sợ nhìn cô. Sau khi cô sờ lên trán con quái vật khổng lồ xong thì lập tức dẫn theo những người còn lại leo lên thân dực thú bay mất.
Chẳng qua khi những người đi theo anh ta nhìn thấy Khỉ còm ở phía trên thì nước mắt đột nhiên trào ra khỏi hốc mắt.
“Một tháng, chịu thôi.” Sau khi đại ca Hòa nhìn dực thú biến mất trên bầu trời rồi lại nhìn dị năng trong lòng bàn tay, một hồi lâu mới u ám nói.
Bên hồ, mấy người Khỉ còm được Biên Duyên đưa đến nhìn Biên Duyên cưỡi dực thú trên bầu trời rời đi, vẻ mặt hết sức phức tạp.
Họ lại nhớ tới một chút suy nghĩ trong lòng bọn họ trước đây rồi thử nhìn lại mình bây giờ, trong lòng thật sự rất xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận