Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 144: Vô Đề

"Mẹ ơi, bọn quái vật vừa nãy còn đến nữa không?" Lúc Biên Duyên đang uống nước, An An lại nâng gương mặt lo lắng lên nhìn mẹ mình.
"Chúng nó đi hết rồi, An An đừng sợ." Biên Duyên dừng việc uống nước lại, xoay người bế An An lên đi đến ghế sô pha.
"Đi hết rồi?" Lúc nãy, cậu bé nhìn thấy rất rõ ràng là đám quái vật kia đã bị mẹ giết chết, còn dính lên người mẹ mùi máu rất hôi.
"Ừm, chúng đi cả rồi..." Lúc này Biên Duyên đã đến gần ghế, chuẩn bị ngồi xuống nhưng cô đã khựng lại nhìn quần áo dệt bằng len của An An đang đặt ở đó, bên trên bề mặt chúng có dính vài giọt màu xanh biếc rất quen thuộc với cô.
"An An, cái này dính ở đâu thế?" Biên Duyên hít một hơi thật sâu, ổn định đáy lòng nóng vội của mình, rồi dùng giọng nói dịu dàng nhất hỏi cậu bé, màu máu này không nên dính trên quần áo của An An mới phải.
"Lúc mẹ giết quái vật, không cẩn thận bị bắn vào đó." An An nghe cô hỏi lập tức quay đầu lại nhìn vài giọt máu màu lục dính trên vai áo lập tức suy ngẫm một lúc, rồi trả lời.
"Con thấy mẹ giết quái vật sao?" Biên Duyên nghe cậu bé trả lời, mà cảm giác cuống họng mình khô khốc khi phát ra tiếng nói.
"Vâng." An An nhìn ánh mắt của mẹ thật nghiêm túc, nghĩ mình đã làm sai gì đó rồi, đành cúi đầu xuống lo lắng.
"Hệ thống, đây là chuyện gì thế? Chẳng phải mày đã mở hình thức che giấu sao?" Đúng lúc này, Biên Duyên đang âm thầm chất vấn hệ thống, An An vẫn còn quá nhỏ, tuy máu của quái vật không có màu đỏ, nhưng không nên cho một đứa bé bằng tuổi này nhìn thấy hình ảnh giết chóc đầy máu tanh như thế.
[Tôi đã mở rồi, nhưng An An đã thức tỉnh dị năng. Với lại kí chủ bảo tôi mở hình thức bảo vệ che giấu chứ không phải là ngăn cách tất cả mọi thứ bên ngoài. Cho nên, An An vừa thức tỉnh dị năng đã di chuyển ra sau xe, nên mới nhìn thấy toàn bộ hình ảnh ký chủ đánh giết quái vật.]
"Bảo bối, con nói mẹ nghe xem, sao con nhìn thấy mẹ giết quái vật?" Biên Duyên nhìn đứa con của mình cúi thấp đầu, cũng di chuyển cơ thể ngồi xuống rồi đặt con trai lên đùi, để cho cậu bé đối diện với mình, rồi cố gắng nặng ra nụ cười hỏi.
"Lúc con đang chơi trong nhà lại nghe tiếng của mẹ, nên thấy sợ hãi, con thấy vừa rồi mình không phải đang nằm mơ, con đang chơi chơi mãi mà không biết mình xuất hiện đứng ở ngoài từ khi nào.
Đúng lúc con bên cái lều vải sau lưng mẹ, con thấy mẹ rất giỏi, mẹ giết quái vật cũng rất đẹp, nhưng mà con nhớ mẹ bảo con phải đợi mẹ trong nhà, nên nghĩ muốn quay về, thế là chỉ một cái chớp mắt con đã ở nhà rồi.
Mẹ ơi, có phải con đã thức tỉnh dị năng rồi không? An An có thể không cần cử động chân mà đã có thể chạy đến phía trước rồi đó!" Ban đầu, giọng nói của An An rất nhỏ nhưng càng về sau giọng nói của thằng bé càng lớn còn mang theo sự vui mừng khôn xiết, khi cậu bé nói đến câu cuối cùng, còn dùng đôi mắt sáng lấp lánh và đầy hy vọng, chờ mong nhìn Biên Duyên.
"An An thật sự thức tỉnh dị năng rồi, nhưng nhìn quái vật bên ngoài, An An không sợ sao?" Biên Duyên nghe đứa con mình nói chuyện, đau lòng cầm bàn tay nhỏ bé của An An.
"Ban đầu con rất sợ, nhưng khi con nhìn thấy mẹ ở đằng trước, An An không sợ nữa. Sau này, An An cũng sẽ trở thành người như mẹ vậy!" Nhớ đến dáng vẻ của bọn quái vật, thật tâm An An cũng rất sợ, nhưng bởi vì mẹ đứng trước mặt của cậu bé mà thôi.
"Bảo bối, sau này con đừng dùng dị năng tùy tiện, dù con có dùng cũng không thể đột nhiên đi vào chiến trường, như vậy rất nguy hiểm, biết chưa?" Biên Duyên thấy An An đã gật đầu, lúc này mới ôm cậu bé vào trong lòng. Lúc này, cô rất vui mừng khi lúc đó An An không có đến gần mình, nếu không hậu quả thật khó lường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận