Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 191: Vô Đề

Cơn gió gào thét chấm dứt, Biên Duyên nắm lấy một miếng vảy giáp rồi bò dậy từ mặt đất, sau đó mang theo vẻ mặt yên tĩnh đặt một cái vòng bảo hộ ở phía trước mình.
Hơ hơ…
Con quái vật khổng lồ thấy cô bò lên thì đôi mắt to sáng lấp lánh, phát ra một chuỗi âm thanh sung sướng từ sâu trong cổ họng.
Ngay sau đó, dường như con quái vật khổng lồ đã phát hiện ra món đồ chơi mới nào đó mà chớp mắt ngoác mồm, tiếp tục gào thét về phía Biên Duyên.
Chẳng qua vào lúc này, Biên Duyên đã trốn ra phía sau sừng đá từ lâu, ngay cả làn gió tanh hôi mà con quái vật khổng lồ thổi tới cũng chỉ có thể lướt qua vòng bảo hộ trước đó mà cô đã đặt ra.
Cô thấy vậy thì vô cùng hài lòng.
Nhưng con quái vật khổng lồ thì không hài lòng chút nào, nó chỉ muốn thấy bọ chét bị nó thổi đến quay cuồng mà thôi, vì vậy nó càng gia tăng cường độ và âm thanh của tiếng gầm rú.
Biên Duyên phát hiện ra con quái vật khổng lồ đã mất hứng từ tiếng gầm tiếp theo bèn nhìn ra xung quanh, cũng không biết cơ thể của nó lớn đến mức nào, vì thế trong hai lựa chọn đấu tay đôi với nó và chọc nó vui vẻ thì cô chỉ có thể lựa chọn vế thứ hai.
Lựa chọn đầu tiên không chỉ tốn thời gian mà còn hao tổn dị năng, mà gào thét chung quy cũng hao tốn chút ít sức lực, có lẽ nó chơi một hồi rồi sẽ không còn thấy hứng thú nữa đâu.
Kết quả là trong thế giới bị làn sương mù tối tăm bao vây này, tiếng gầm gừ của con quái vật khổng lồ liên tiếp vang lên.
Mà Biên Duyên đứng ở trên người con quái vật khổng lồ, vẻ mặt không chút thay đổi chọn một con đường nhỏ bằng phẳng bắt đầu không ngừng quay cuồng khi con quái vật khổng lồ rít lên với cô.
Cô quay cuồng quá mức máy móc, chỉ chốc lát sau, khoảng nghỉ giữa những tiếng gầm gừ của con quái vật bắt đầu dài hơn lần đầu.
Cùng lúc đó, ở bên trong hang núi, từ một hướng khác trong lòng hồ, Lạc Hồng dùng dị năng điều khiển dây mây che kín toàn bộ cửa hang lại. Vào khoảnh khắc ấy, vẻ mặt kiên nghị của cậu ta được ánh đèn trên mũ chiếu rọi, nghe tiếng gào thét của con quái vật khổng lồ mà nhìn về phía cửa động trước mặt đã bị dây mây lấp kín.
Bên ngoài quá tối, một mình cậu ta không dễ dàng hành động, chỉ có thể chờ đến khi bình minh rồi lại xuất phát đi tìm ký hiệu mà anh trai cậu ta để lại mà thôi.
Mà trên mấy cành cây ở bên cạnh cậu ta có treo mấy bộ quần áo đang “tí tách” nhỏ nước xuống mặt đất.
Ở trong hang núi cách Lạc Hồng trăm thước, sau khi đoàn người của Vân Văn Bân liếc nhìn về phương hướng gào thét của con quái vật khổng lồ thì lại quay đầu đi về phía nơi mà bọn họ vừa phát hiện ra ký hiệu.
Nếu như sau khi bọn họ rơi xuống núi mà không nhìn thấy ký hiệu của đội viên Chấp Băng để lại thì có lẽ bọn họ sẽ đi về phía nơi phát ra tiếng gào rú vang dội kia để thăm dò một chút.
Nhưng bây giờ, sau khi bọn họ phát hiện ra ký hiệu thì không thể trì hoãn thêm một chút thì giờ nào được nữa, bọn họ thầm nghĩ phải mau chóng tìm được người, sau đó rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Dù sao thì bọn họ cũng vừa phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể xuyên qua lòng hồ, suýt chút nữa đã tổn thất một đồng đội, may mà dị năng giả hệ Mộc trong đội bọn họ cũng đã đạt tới cấp ba, nếu không thì bây giờ bọn họ đã chẳng còn có thời gian mà lên đường.
Đoàn người của Vân Văn Bân quay đầu lại rồi cảnh giác nhìn chung quanh, bóng dáng của đám người cách hang núi mà Lạc Hồng đang ở càng ngày càng xa.
Ánh mặt trời khẽ chiếu rọi muôn nơi, Biên Duyên ngồi trên sừng đá mở hai mắt ra.
Sau khi Biên Duyên hấp thụ một viên tinh hạch thì mọi mệt mỏi vì tối hôm qua phải chơi đùa với con quái vật khổng lồ đã bị quét sạch không còn lại chút gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận