Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 320: Vô Đề
“Vân Tô, anh như vậy trông đẹp trai lắm đó.” Biên Duyên đứng sau Nixon, cô nghiêng đầu nhìn Vân Tô chân không chạm đất rồi cười cợt nói một câu.
“Đẹp trai à, vậy giờ phút này cô có rung động không.” Vân Tô nghe vậy thì nhướng mắt, những chiếc vảy màu sắc rực rỡ lập lòe nhiều màu dưới ánh mặt trời, cùng với đôi mắt như cười như không của anh vào giờ phút này, và nhớ lại cảnh tượng lúc bắt đầu chiến đấu anh lao vào không chút do dự, muốn nói không rung động thì đó là giả.
“So với rung động, bây giờ tôi càng tò mò không biết dáng vẻ này của anh giống thiên sứ hay là người chim đây.” Biên Duyên ho khan một tiếng rồi nhìn anh từ trên xuống dưới, sau đó trêu chọc.
“Tôi không thể là một người đơn thuần, đúng không.” Vân Tô nhìn ánh mắt tránh né của cô lúc nãy, trong mắt anh hiện lên nét cười và giọng điệu cũng rất bất đắc dĩ.
“Tự anh nhìn gương xem chỗ đó của anh có còn đơn thuần.” Biên Duyên nghe vậy bèn nhìn đôi cánh phía sau lưng anh, con người không có đôi cánh này giống anh.
“Không có gì khác nhau cả.” Vân Tô thấy thế thì vỗ đôi cánh, cơ thể anh đáp xuống khi đôi cánh biến mất, cùng lúc đó những đặc điểm khác biệt trên người anh cũng không còn nữa, thoạt nhìn không có gì khác so với trước đây.
“Mọi người không sao đó chứ?” Khi nghe thấy tiếng đánh nhau bên trong ngừng hẳn, lúc bấy giờ đám người trưởng khu Lục mới vội vàng tiến vào, khi ông ta nhìn thấy bọn họ đều đứng chỉnh tề trước mặt mình thì trái tim nhấc lên tới cổ họng mới dần trở lại vị trí cũ.
“Chúng tôi không sao cả, nhưng mà có chuyện cần nói với trưởng khu Lục.” Nixon thấy ông ta bèn nói hết mọi chuyện đã xảy ra trong đây cho ông ta, đương nhiên là cũng nói luôn việc anh ta phải lập tức trở về.
“Không sao là tốt rồi, Lạc Hồng mau trị liệu vết thương trên người Tiểu Duyên đi.” Chú Vân ở phía sau nhìn hai người rồi nghẹn ngào nói, đều tại thực lực của bọn họ quá thấp, gặp tình huống này chỉ có thể đứng chờ bên ngoài.
“Ừm, để tôi nhìn xem.” Lạc Hồng vội đi nhanh tới trước mặt Biên Duyên định trị liệu cho cô.
“Tôi không sao, đây là máu của kẻ tập kích, cậu qua xem cho Vân Tô đi.” Biên Duyên có năng lực trị liệu hệ mộc cấp sáu ở trong lĩnh vực của mình nên khi kết thúc chiến đấu cô đã trị liệu hết vết thương trên người mình, trong đó bao gồm cả vết thương trên người đám Vân Tô, nặng thì đã chữa khỏi, giờ phút này trên người chỉ còn lại một ít vết thương nhỏ.
Nhưng lúc trị liệu cho mọi người, cô cũng không ra mặt, mà sử dụng thẳng thuật trị liệu trong lĩnh vực.
“Anh à, sau khi trở về em muốn luyện tập nhiều hơn.” Lạc Hồng khó hiểu chữa lành những vết thương nhỏ trên người Vân Tô, nhớ lại động tĩnh lúc trước mà tim vẫn đập nhanh như cũ, nhớ lại giây phút cậu ta chẳng thể giúp được gì kia, cậu ta vô cùng hận bản thân trước kia vì sao lại lười biếng, vậy nên bây giờ mới kiên định quyết tâm chuẩn bị rèn luyện nhiều hơn.
“Ừm, cùng nhau rèn luyện nhiều hơn.” Lạc Thu Minh gật đầu đồng ý.
Vân Tô nghe vậy chỉ mỉm cười nhìn bọn họ một cái, sau đó giơ tay xoa mạnh đầu Lạc Hồng.
Có điều khi bọn họ nhìn thấy dáng vẻ chết quái dị của kẻ tập kích mới bỗng cảm thấy cậu ta không chỉ kém anh trai mình một chút xíu, chênh lệch thật lớn như vậy chỉ sợ bọn họ rèn luyện ngày đêm cũng không thể đuổi kịp, tuy vậy nhưng trái tim muốn cố gắng để đến gần bọn họ vẫn cứ không thay đổi.
Vào ban đêm, đám người Nixon đã chuẩn bị ổn thỏa bắt đầu nói lời tạm biệt với Biên Duyên và những người khác, trưởng khu Lục vốn định sắp xếp người hộ tống bọn họ trở về cũng bị từ chối, bởi vì Nixon nói anh ta sẽ gửi tín hiệu để đội hộ vệ ở khoảng cách gần nhất đón mình, vì vậy mới không cần làm phiền bọn họ, nghe vậy ông ta cũng không nhiều lời nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận