Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 96: Vô Đề

Cái loại cảm giác có thể khống chế hết mọi thứ xung quanh bản thân mình mới là dị năng đỉnh cao mà cô muốn.
Sắc trời dần sáng, những người dậy sớm chuẩn bị đi làm đã rời giường bắt đầu rửa mặt. Vì biết nhà nào ở chợ cũng đều có trẻ em đang ngủ say nên rất nhiều người đều sẽ cố gắng thả nhẹ bước chân của mình.
Bên trong xe dã ngoại, Biên Duyên ngày nào cũng tỉnh dậy đúng giờ cũng đã mở mắt. Nhìn ánh nắng ban mai lộ ra từ cửa sổ trời trên nóc xe, Biên Duyên nghiêng người, khẽ hôn lên gương mặt còn đang say ngủ của An An một cái rồi sau đó mới ngồi thẳng người dậy rời giường.
Sau khi cô xuống giường thì duỗi lưng đi về phía phòng vệ sinh, vì đêm nào cô cũng đi lấy nước sạch để hôm sau rửa mặt cho nên vào mỗi sáng sớm, cô đều không cần phải đến chen chúc trong khu rửa mặt ở chợ với mọi người.
Sau khi Biên Duyên vệ sinh sạch sẽ xong thì đẩy cửa ra nhìn bầu trời nắng ráo bên ngoài xe rồi hít một hơi không khí trong lành của buổi sáng thật sâu. Sau khi được sạc đầy năng lượng, cô nhất thời cảm thấy sảng khoái.
Cửa xe đóng lại, Biên Duyên lại bắt đầu lặp lại một ngày như mọi ngày.
Cô đi chợ, lấy hàng từ chỗ anh Dương, thuận tiện mua chút nguyên liệu còn thiếu khi bày toa ăn ra.
Biên Duyên ôm một bó rau, đi tới trước quầy hàng của Triệu Khuyển.
“Triệu Khuyển, bọn họ thế nào rồi?” Cô cầm lấy một cây kim nhỏ trên quầy hàng, vừa chơi đùa vừa hỏi Triệu Khuyển.
"Đang được đặt nằm trong phòng tối, còn lại thì đừng hỏi." Cho dù Triệu Khuyển đã từng trải sự đời cũng không muốn ngay sáng ngày ra đã nhắc tới hai người bọn họ, nếu không thì lát nữa sẽ ảnh hưởng đến việc anh ta ăn sáng. Sáng nay anh ta có tới nhìn qua một cái, vì kim gây mê mãi không hết tác dụng nên hai người đó tiểu tiện, đại tiện ra hết người, thật sự ghê tởm đến vô cùng.
"Khụ, được rồi, vậy buổi tối tôi sẽ tới thăm bọn họ sau, để bồi thường thì tôi sẽ chia một phần thức ăn tối của đại ca các anh cho anh.”Biên Duyên thấy vẻ mặt của Triệu Khuyển thay đổi thì ngượng ngùng mở miệng, dù sao cũng là cô làm liên luỵ đến Triệu Khuyển.
“Nhớ đó nhé!” Triệu Khuyển vừa nghe thấy câu đó thì mặt cũng không còn trắng bệch nữa, ánh mắt cũng phát sáng như đèn pha ô tô.
"Ừm, tôi đi trước đây." Biên Duyên cầm lấy kim nhỏ rồi đặt tinh hạch lên quầy hàng, sau đó trở về.
Cô quay lại bên cạnh xe Món Ngon, cất kỹ đồ đạc mang về rồi lấy hai con tôm đỏ còn lớn hơn cả bàn tay của cô ra khỏi giỏ trúc. Như lời anh Dương nói, tôm đỏ này không phải là tôm biển trước mạt thế mà là tôm sông tiến hóa, bây giờ nó không chỉ to hơn mà chất lượng thịt cũng tươi ngon hơn trước kia nhiều. Đương nhiên là món tôm này có ngon miệng hay không còn cần phải xem tay nghề của đầu bếp, nếu năng lượng tạp chất trong cơ thể tôm đỏ không được loại bỏ hoàn toàn thì vẫn sẽ rất khó ăn.
Mà chuyện này lại rất đơn giản với Biên Duyên, với năng lực hiện tại của cô, việc loại bỏ chất bẩn của hai con tôm lớn hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng nếu muốn loại bỏ không khác gì bộ chuyển hoá năng lượng thì vẫn cô cần phải tiếp tục cố gắng.
Nhưng vì để rèn luyện dị năng nên cô vẫn chọn tự mình ra tay loại bỏ chất bẩn, đến cuối cùng khi thật sự không loại bỏ được nữa thì dùng bộ chuyển hoá năng lượng tiến hành chế biến.
[Tôm sông biến dị cấp một, trong đó có một con đã được loại bỏ hoàn toàn chất bẩn khỏi thân tôm, cô có muốn yêu cầu chuyển hoá năng lượng luôn hay không?]
Biên Duyên vừa mới bỏ hai con tôm sông vào thì âm thanh lạnh lẽo, cứng đờ của hệ thống vang lên trong đầu cô.
"Không cần, loại bỏ chất bẩn của con tôm còn lại đi.” Biên Duyên nhìn bộ chuyển hoá năng lượng mà nhếch miệng cười, thật đúng là không uổng phí ngày nào cô cũng rút ra một giờ đồng hồ để luyện tập loại bỏ chất bẩn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận