Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 120: Vô Đề

“Nếu không có gì bất ngờ thì trong ba ngày này thú đêm sẽ đánh vào thành, đại ca lo lắng cho sự an toàn của hai người nên bảo tôi đến đón hai người đến khu biệt thự.” Triệu Khuyển ăn hết một chiếc bánh khoai, anh ta nói với Biên Duyên bằng vẻ mặt nghiêm túc.
“Anh giúp tôi cảm ơn ý tốt của anh ấy với, nhưng tôi thấy chỗ này rất tốt nên không muốn đến làm phiền mọi người, hơn nữa có các anh canh gác ở cửa thành nên chúng tôi rất yên tâm.” Bây giờ những người tài giỏi đều tập trung ở đó, cô vẫn không tham dự vào thì hơn, hơn nữa thiếu niên nóng nảy kia cũng đang ở đó.
“Tất nhiên chúng tôi sẽ giữ vững cửa thành không cho thú đêm tấn công người dân, đại ca không lo lắng về thú đêm mà anh ấy lo những người khác ở đây, dù sao mọi người trong chợ cũng là vàng thau lẫn lộn, lỡ như trong đó có người tìm cớ gây chuyện sợ là cô và An An sẽ bị thiệt thòi.” Triệu Khuyển thầm nghĩ đại ca tính toán thật chính xác, sau đó anh ta tiếp tục nói những chuyện được đại ca giao cho.
“Anh đừng lo, tôi có thể tự bảo vệ bản thân mà.” Biên Duyên mỉm cười nhìn khuôn mặt Triệu Khuyển, cô rất cảm ơn Vân Tô đã suy nghĩ cho họ nhưng trên thế giới này chẳng có chỗ nào an toàn hơn xe dã ngoại của họ cả.
“Cô không đi thật à, điều kiện sống ở khu biệt thự tốt hơn so với chỗ này nhiều đó?” Triệu Khuyển nhìn ánh mắt kiên định của cô thì không cam lòng nói tiếp.
“Tôi không đi đâu, cảm ơn anh.” Biên Duyên kiên quyết gật đầu, chỗ này cách cửa thành khá gần, cô còn định tới lúc đó sẽ ra ngoài nhặt thứ tốt nữa mà.
“Vậy được rồi, nếu cô đã kiên quyết như vậy tôi đành phải về báo cáo chi tiết cho đại ca thôi. Nhưng mà dạo này người của chúng tôi sẽ tuần tra ở thành Tây, nếu cô có việc gì thì gọi điện thoại cho đại ca, không gọi được cho đại ca thì cô cứ gọi cho tôi nhé.” Triệu Khuyển chỉ có thể nghe lời đại ca, đại ca nói nếu cô thật sự không muốn đi thì cứ nghe theo lời của cô.
“Được, tôi biết rồi.” Biên Duyên nghe vậy thì nhẹ nhàng gật đầu.
“Đại ca còn bảo cô lúc nào cũng phải sạc điện thoại đầy nữa.”
“Tôi biết rồi.” Khóe miệng Biên Duyên hơi co rút, cô chỉ bị có một lần thôi mà anh tới mức nhờ Triệu Khuyển đến nhắc nhở cô thế này ư!
“Giờ Vân Tô đang ở ngoài cửa thành đúng không?” Biên Duyên quay lại nhìn nồi canh nói.
“Có chứ, dạo này đại ca sẽ canh giữ ở cửa thành để chỉ huy mọi người.” Triệu Khuyển gật nhẹ đầu.
“Vậy anh có bận gì không?”
“Tôi đang rảnh rỗi đây.”
“Nếu anh không bận gì thì ở lại đây ăn đi, bao giờ anh về nhân tiện cầm một ít về cho Vân Tô với.” Thấy anh ta nói rảnh rỗi, Biên Duyên nhìn anh ta nói. Nếu anh ta đến rồi thì cô nhờ anh ta mang một ít canh thịt dê cho Vân Tô vậy, ngoài cửa thành gió to lắm, nếu ăn canh thịt dê cơ thể sẽ ấm áp hơn.
“Vậy được rồi!” Triệu Khuyến nghe thế thì cực kỳ vui mừng, anh ta thích việc này, hôm nay lại được ăn cơm ngon rồi.
“Hôm nay tôi hầm canh thịt dê, thịt được cắt thành miếng rồi nên không cần hầm lâu, nhưng mà nấu càng lâu thì mùi vị sẽ càng thơm hơn.” Có lẽ trước khi mặt trời lặn là họ được ăn cơm tối rồi.
“Mùa đông mà uống canh thịt dê là bổ dưỡng lắm.” Đôi mắt Triệu Khuyển sáng lên, ăn canh thịt vừa ngon lại vừa dễ ăn.
“Anh ở đây chơi với An An nhé, tôi xuống dưới mua thêm ít đồ ăn.” Biên Duyên ăn bánh khoai lang xong thì phủi phủi tay nhìn Triệu Khuyển nói.
“Cô yên tâm đi!” Triệu Khuyển nghiêm túc gật đầu, mặc dù anh ta định bảo cô không cần đi mua thức ăn nhưng vừa nghĩ đến tay nghề của bà chủ Biên thì anh ta chỉ còn biết nói ra mấy chữ này thôi.
Biên Duyên dặn dò An An rồi mới lấy áo khoác mặc vào định ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận