Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 276: Vô Đề

Côn trùng này có kích thước khổng lồ nhưng con cự quái kia chỉ cần một chân đã gắp được nó rồi, nói như vậy nó cũng rất dễ dàng gắp con người đi.
Bọn họ lập tức tái mặt, khi nhìn thấy đám cự thú đảo vòng trên trời ngày càng nhiều. Đây cũng là lần đầu tiên, họ nhìn thấy số lượng dực thú khổng lồ bay trên trời như vậy.
Thân hình của con dực thú này cộng lại dài hơn mười mét, trên da chúng chỉ có vảy chứ không có lông trông giống hệt như dực long mà mọi người hay nhìn thấy trên TV. Nhưng mà hình ảnh trên truyền hình chỉ gọi là giống thôi, bởi đám này rất hung dữ và có màu xanh biếc, bọn chúng có nanh vuốt vừa cứng vừa sắc nhọn. Chúng rất hay đưa cặp đồng tử to tròn của mình liếc xung quanh, nếu lỡ một kẻ nào xui xẻo bị nó nhìn chòng chọc thì rất phiền phức rồi đấy.
Dù sao thì đám dực thú này không phải xuất hiện không có mục đích, bây giờ có hơn mười con dực thú đang bay vòng vòng trên đầu họ.
Ngay cả Đới Dân đang hí ha hí hửng tò mò nhìn mọi thực vật biến dị quý hiếm và kỳ lạ xung quanh, mặt cũng cắt không còn giọt máu khi nhìn thấy hai con dực thú vừa bắt được côn trùng ra khỏi cát kéo đứt ra ăn.
---
Phạm vi của Biên Duyên liên tục kéo dài và xâm nhập vào than đá bên dưới nền cát, cho nên cô nhìn thấy rõ hình ảnh đám côn trùng dài đang sợ hãi bò lúc nhúc. Dực thú chính là thiên địch của bọn nó.
Khét!
Đám dực thú đang bay vòng vòng trên đỉnh đầu kêu lên một tiếng rồi lại vỗ cánh lao xuống, lôi vài con trùng béo ngậy từ dưới cát lên lần nữa. Mỗi lần như thế, đất cát bụi băm xung quanh bị lực vỗ cánh của chúng bay lên mù mịt.
“Chúng ta cứ ở đây đợi chúng rời đi sao?” Đới Dân nhìn đám dực thú khổng lồ đang bay lượn trên bầu trời mà giọng phát run, sự háo hức trong lòng anh ta đang giảm xuống từng chút một.
“Nếu anh không đợi ở đây thì thử rời đi xem sao.” Biên Duyên xoa cằm mình, cô sợ trong mắt đám dực thú này họ chẳng khác gì đồ ăn như đám côn trùng dài kia.
Nhưng mà...
“Tôi ra ngoài kiểm tra một chút!” Ngay khi Biên Duyên đang suy nghĩ sâu xa thì ánh mắt của Vân Tô lại tối xuống nhìn lên trên, anh có một ý tưởng muốn thử một chút.
“Anh cẩn thận đấy!” Biên Duyên thu lại suy nghĩ, sau đó cô thấy Vân Tô lách qua khỏi đá than bên cạnh Biên Duyên lập tức xác định an toàn giúp anh. Phạm vi của Biên Duyên dần trải theo hướng đi của anh.
Mọi người chỉ thấy Vân Tô lén lút đến một vùng đất trống cách họ một khoảng, anh gỡ kính mắt xuống nhìn lên bầu trời. Sau khi Vân Tô nhắm mắt, nheo mắt, anh lại mở to mắt ra, đôi đồng tử đen tuyền của anh lập tức chuyển cả con mắt hóa thành một màu đen kịt.
Ngay sau đó, Biên Duyên có thể nhìn thấy phần đuôi mắt của Vân Tô bắt đầu xuất hiện từng tia màu đỏ, khi cô nhìn kỹ mới thấy có rất nhiều đường màu đỏ phốt pho xuất hiện bên cạnh đuôi mắt và mi tâm của anh. Gương mặt dịu dàng của Vân Tô đột ngột xuất hiện sắc thái như thế càng tăng thêm sự yêu dị của chủ nhân nó.
Vù!
Đột nhiên, cô cảm giác được một áp lực khó tả từ phạm vi mình đang mở trên người Vân Tô truyền đến, cái áp lực này rất quái lạ.
Khét!
Sau một lúc yên tĩnh, mọi người chỉ thấy đám dực thú đang bay lượn trên không kêu kêu lên một tiếng, rồi đột ngột nhanh chóng đáp xuống chỗ Vân Tô. Biên Duyên nhìn tình hình trước mắt mà căng thẳng, nhưng biểu hiện của Vân Tô lại vô cùng bình tĩnh.
----------
Đám cự thú vững vàng rơi xuống trước mặt Vân Tô với âm thanh đáp đất cực lớn, chúng gấp cánh lại.
Bóng dáng của Vân Tô được phản chiếu trong con ngươi màu đen khổng lồ của bọn chúng, góc áo và sợi tóc của anh cũng bay lên do lực gấp cánh của dực thú.
Vân Tô vươn tay ra đặt lên cái đầu trọc lóc, khi anh thấy chúng đang tò mò dò xét mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận