Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 91: Vô Đề

“Vâng, mẹ cũng ăn đi.” An An không biết mẹ làm bữa ăn này tốn bao nhiêu tâm sức, cậu bé chỉ biết bữa cơm này không chỉ ăn ngon, ăn xong còn cảm thấy rất thoải mái.
"An An ăn xong có muốn cùng mẹ đến sân huấn luyện hôm qua không?"Biên Duyên hỏi An An trong bữa ăn.
"Vâng, An An đi với mẹ". An An nghe vậy gật đầu, mẹ đi đâu thì cậu bé đi đó.
“Cám ơn bảo bối.” Nhìn nụ cười ấm áp của An An, ánh mắt Biên Duyên dịu đi.
"Ha ha..." An An nhìn mẹ cười ngại ngùng, sau đó tiếp tục cúi đầu vào ăn, cậu bé muốn ăn một bữa cơm no nhất và cơ thể phát triển cao lớn và khỏe mạnh nhất!
Nhìn ánh mắt ngốc nghếch nhưng vô cùng kiên định của cậu bé, Biên Duyên nhìn cậu bé đã ăn hết hai bát cũng không múc hết cơm cho cậu bé nữa, mặc cho cậu bé dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô, Biên Duyên vẫn rất phũ phàng từ chối yêu cầu của đứa trẻ.
Dù sao cô cũng không muốn An An ăn căng bụng lại sinh bệnh.
Tuy nhiên, Biên Duyên vì quan tâm đến cảm xúc của An An, trong lúc đi đến sân huấn luyện, cô vẫn giải thích rõ ràng với cậu bé nếu ăn nhiều quá sẽ có hại cho sức khỏe.
Sau khi hiểu rồi, An An ngoan ngoãn xin lỗi Biên Duyên, đồng thời hứa với cô sẽ không tái phạm nữa.
Nghe vậy, Biên Duyên tỏ ra rất hài lòng.
Sau khi xuống xe, hai mẹ con đi tới cánh cổng sắt lớn quen thuộc, Biên Duyên lấy thẻ ra và quẹt thẻ ở cổng ra vào.
"Chào buổi tối, chú Sáu, đây là món cháu nấu, mời chú nếm thử nhé." Cửa vừa mở ra, Biên Duyên đã thấy chú Sáu đứng ở cửa.
"Cảm ơn." Ánh mắt chú Sáu lóe lên khi nhìn bữa ăn Biên Duyên mang đến, anh nghe Vân Tô nói qua cô bán đồ ăn trên xe tải thực phẩm, nhưng anh không ngờ cô sẽ mang cho anh một phần.
“Chú Sáu khách khí rồi, An An gọi là ông Sáu đi con.” Thấy chú Sáu nhận hộp cơm, Biên Duyên nói với đứa trẻ.
“Chào ông Sáu.” An An đã nghe mẹ kể qua, vết thương trên mặt ông là do cứu người khác mà có, tuy vết sẹo không đẹp lắm, nhưng ông Sáu là người tốt, cho nên dù An An vẫn hơi sợ chú Sáu, cậu bé vẫn ngoan ngoãn kêu ông Sáu.
"Chú Sáu từ từ ăn nhé, chúng tôi đi vào trong đây." Biên Duyên nói xong, thấy chú Sáu gật đầu với cô liền ôm An An đi vào phòng huấn luyện của Vân Tô.
Hôm nay, Biên Duyên đã mang rất nhiều đồ chơi cho An An khi đến đây, vì vậy sau khi đặt An An ở phòng khách, cô đã bắt đầu luyện tập.
Tuy nhiên, trước khi tiến hành tu luyện dị năng, Biên Duyên vẫn đặt ra mục tiêu cho bản thân một tiếng tu luyện cường hóa thể chất.
Sau đó, cô sẽ vào phòng huấn luyện dị năng và bắt đầu luyện tập khả năng kiểm soát dị năng của cô.
Vì đứa trẻ ở bên ngoài, cô chỉ tạm thời đặt kế hoạch huấn luyện dị năng trong một tiếng cho bản thân.
Một tiếng sau, cô bước ra khỏi phòng tập, thứ mà cô nhìn thấy là tràng cảnh An An đang xây một tòa lâu đài khổng lồ bằng những khối xếp hình.
Biên Duyên bước tới ôm lấy cậu bé, thu dọn khối xếp hình rồi chuẩn bị rời đi.
"Xe buýt vừa mới rời đi, cô biết đi không?" Vừa mới bước tới cổng, chú Sáu đứng đợi sẵn ở cửa vừa nói vừa giơ tay chỉ vào chiếc xe ô tô điện ba bánh nhỏ ở cửa.
"Biết." Biên Duyên gật đầu, chiếc xe này còn dễ lái hơn chiếc xe điện nhiều, trước khi tận thế xảy ra, rất nhiều người già thích lái loại xe này đưa con cháu đến trưởng bởi vì nó an toàn.
"Tự lái xe về đi, khó đợi xe buýt lắm." Chú Sáu thấy cô gật đầu, anh nói một câu rồi quay về phòng canh gác ở cổng.
“Cảm ơn chú Sáu.” Nhìn ánh đèn bên trong, Biên Duyên vừa cười vừa cảm ơn, sâu đó bế An An đặt vào ghế sau trong xe.
Cổng vừa mở ra, Biên Duyên ngồi lên chiếc xe ô tô điện ba bánh nhỏ, vặn van năng lượng, chiếc xe ba bánh ô tô điện nhỏ chậm rãi chạy ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận