Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 225: Vô Đề

"Đường hầm này để lại đây, xem như làm ký hiệu, nếu có người tới đây, còn có thể nghỉ ngơi một lúc." Chu Kỳ Nham sau khi xem xét trong hầm nói, lỡ như bọn họ tìm được người xong quay về theo lộ trình cũ thì có thể tái sử dụng lại cái này.
"Ừ, chuẩn bị đi thôi." Ký hiệu đêm qua họ đã để lại, Biên Duyên dẫn mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Hôm nay bọn họ cần phải vượt qua khu rừng rậm khổng lồ này.
Lí do tại sao lại gọi là khu rừng rậm khổng lồ chính bởi vì thảm thực vật tại nơi này cái nào cũng vô cùng to lớn. Vả lại trong lúc đi đứng, nếu như không cẩn thận, có thể rơi vào bẫy của các loài cây và trở thành thức ăn của chúng. Chính vì thế nên đêm qua họ mới phải dừng chân.
"Thế giới dưới này tuy nguy hiểm, nhưng nếu mang tất cả các bản báo cáo từ dưới này lên, sợ là sẽ gây ra náo động lớn, nhất là đám thợ săn nếu muốn làm giàu thì đây quả là thiên đường." Trong lúc đi, Chu Kỳ Nham vô tình nhặt được một con côn trùng trong suốt trên lá, nhẹ nhàng nói.
Sau khi xuống đến nơi này, họ mới nhận ra thế giới sương mù rộng lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bọn họ. Những sinh vật lạ mà họ gặp phải mấy ngày qua có thể chỉ là phần nổi của tảng băng chìm tại nơi này mà thôi. Ở đây có không khí trong lành, những dược liệu quý báu, vô vàn loại sinh vật chưa được đặt tên cùng nguồn tài nguyên khoáng sản dưới lòng đất vô cùng phong phú.
“Với tính tham lam của một số kẻ, việc đó là điều hiển hiện rồi.” Biên Duyên nhìn con côn trùng trong tay anh ta đáp. Mọi thứ trong thế giới sương mù đều rất mới mẻ, ai mà không muốn là người phát kiến ra đầu tiên cơ chứ. Nếu như may mắn một chút thì có khi chuyện nổi tiếng trên toàn thế giới cũng có thể thành sự thật luôn.
“Nghĩ xa như thế làm gì. Nếu có người dám đi xuống dưới này, sợ là không còn mạng mà trở về luôn ấy chứ. Thế giới sương mù này còn nguy hiểm hơn nhiều so với nơi trung tâm của rừng rậm với đầy rẫy dị thú đó.” Lạc Hồng nhìn hai người họ, nghĩ nhiều thế để làm gì chứ. Chuyện trước mắt mới là chuyện quan trọng hơn với cậu ta, tỷ như việc đi tìm người thân trước.
“Tên nhóc này.” Kỳ Chu Nham nghe vậy bèn thả con côn trùng trong tay ra, sau đó dùng chính cánh tay kia xoa thật mạnh lên đầu Lạc Hồng.
“Anh không biết câu nói: “Không sờ đầu trai, không đụng eo gái” sao? Em tức lên là anh biết tay em đó!.” Lạc Hồng vừa hét vừa nhảy sang một bên, giả vờ giận dỗi.
Nếu như là cậu ta của trước đây thì đã sớm có đánh nhau rồi, chỉ là hai ngày gần đây, cậu ta nhận ra một sự thật, cậu ta không đánh nổi Kỳ Chu Nham, mỗi lần cậu ta đánh trả thì bản thân cậu ta vẫn là người thiệt hơn, cho nên cậu ta cũng dần học được cách nhẫn nhịn hơn.
“Không biết, có giỏi thì cậu cao thêm chút nữa đi, để tôi không sờ được vào đầu cậu.” Khóe miệng Kỳ Chu Nham ngậm một nhánh cỏ cười cợt với cậu ta, ánh mắt đầy khiêu khích.
Biên Duyên đi phía trước nghe thấy hai người kia lại cãi nhau. Nếu là cô của ngày trước có lẽ sẽ quay lại xem xét tình hình, nhưng bây giờ cô nhìn thôi cũng lười. Bởi vì hai người này cãi nhau đối với cô đã trở thành chuyện như cơm bữa rồi.
“Ây ây ây... đừng nhúc nhích.” Đột nhiên, Lạc Hồng đứng yên, sau đó đánh thật mạnh vào tay Kỳ Chu Nham, rồi cúi người nhìn xuống thảm cỏ trước mặt.
“Coi chừng!” Biên Duyên thấy cậu ta đi lại gần một bụi cây lạ thì vội vàng hét lên kéo tay cậu ta lại, cùng lúc đó mở ra tấm chắn bảo hộ vô hình trước mặt Lạc Hồng.
“Ối mẹ ơi!” Chính lúc này, Lạc Hồng đang chạm tay vào cái cây kia thì bất ngờ bị một đám đen sì lao đến trước mặt cậu ta, sợ tới mức lảo đảo lui về sau, ngã bệt xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận