Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 72: Vô Đề

"Nếu tôi từ chối thì chảnh quá rồi." Biên Duyên cười híp cả mắt..
"Không đúng à? Từ lúc bà chủ Biên mở quầy xe món ngon ở đây, tiền trong tủ nhà chúng tôi đã rất lâu rồi chưa bỏ lại đấy."
"Chẳng có nhà ai ngoại lệ cả."
"Cả đời người sống không chỉ chăm chú vào hai chữ ăn uống, nhưng mà bây giờ tôi thấy nếu trước khi chết có thể ăn món ngon của bà chủ Biên, xem như rất đáng."
"Nói thế cũng đúng, tôi nhớ lại lúc mình trước tận thế bận tối mắt tối mũi rồi mệt mỏi đổ bệnh bao tử chỉ vì muốn mua một căn nhà nhỏ, nhưng cuối cùng ngay cả một chiếc xe dỏm cũng không có đi, phải lang thang khắp nơi."
"Tận thế cũng đến rồi, sống nay chết mai ai đâu mà biết ngày nào đó Diêm Vương vẫy tay với chúng ta, cho nên thừa lúc còn sống ăn được thì cứ ăn thôi, chứ đừng đợi đến chuyện không có ăn mới hối hận."
Biên Duyên nhìn mọi người tự thốt lên cảm thán của mình, cô cứng đờ sờ chóp mũi của mình, ôm bảng xin phép quay lại xe Món Ngon của mình.
Cửa vừa đóng lại, Biên Duyên lấy quần áo đã giặt sạch bên bờ sông ra phơi, sau đó cô rửa mặt rồi tự rót cho mình một ly trà chanh, từ từ ngồi trên ghế sô pha thoải mái nhâm nhi.
Còn An An khi về còn rất vui vẻ nói chuyện với hai anh em Dương Quang rằng, bản thân đi đâu dã ngoại trong hôm nay, cậu bé có năng lượng như thế vì lúc xe chưa đến chợ, cậu bé đã ngồi tựa trên ghế sô pha ngủ trước rồi.
"Hệ thống, cuối cùng thế giới này có thật hay không?" Biên Duyên ngửa đầu, tựa lên ghế sô pha, hỏi lên câu mình đã nghi ngờ suốt thời gian qua. Khi cô nghe Vân Tô nói về bí mật của anh vào hôm nay, cô lập tức sinh ra nghi ngờ về thế giới này.
[Ký chủ, sao cô hỏi chuyện này?] Trong đầu cô vang lên giọng nói lạnh lùng như băng của hệ thống.
"Hôm nay, tôi nói chuyện với Vân Tô chắc mi đã nghe thấy cả rồi nhỉ? Thế giới này không chỉ có tôi xuyên không, mà Vân Tô cũng nói Vương Bá Thiên luôn bắt chước sống kịch bản của mình, làm thế sẽ không bị người theo dõi phát hiện ra. Cho nên ở thế giới này, tôi nghi ngờ có những người chế tạo ra thế giới khác nữa không?" Nói đến đây, Biên Duyên giơ tay lên nhìn thật kỹ, giống như cô đang muốn soi ra bất cứ dấu hiệu gì đó khác lạ.
Biên Duyên nhìn bàn tay đang nâng ra của mình, nheo hai mắt lại, rồi đưa tay lên miệng rồi đột ngột cắn xuống một cái.
Hít!
Răng vừa cắn xuống đã cảm nhận cơn đau nhức, đau đến điếng người.
Biên Duyên nhìn mu bàn tay của mình in hằn dấu răng, đôi mắt cũng hiện lên sự mờ mịt, cô cảm nhận được cơn đau nhưng thế giới này thật sự có thật sao?
[Nghe nói thế giới này đã trải qua ba ngàn đại thế giới rồi.] Hệ thống nhìn ký chủ của mình hành động ngu xuẩn như thế, biết cô đang quan tâm đến mấy chuyện lặt vặt. Nếu cô không hiểu được, nó sợ cô sẽ bứt rứt đến tìm cách tự hủy, mấy chuyện lặt vặt này có thể làm mờ mịt đi mục đích riêng của chủ nhân nó.
"Mi nói cho tôi nghe xem, ba ngàn đại thế giới là sao?" Biên Duyên vuốt dấu răng trên mu bàn tay mình, mới âm thầm nói lại trong đầu.
[Cái tên cũng giống như nội dung, thật ra ba ngàn đại thế giới vừa là do một trăm tỷ thế giới nhỏ khác hợp thành, vừa là thế giới vô tận. Dù trước đây, cô ở đại thế giới hay hiện tại ở thế giới nhỏ, thì bọn chúng cũng chỉ là một trong số vô vàng thế giới trong thế giới này thôi.]
[Điểm khác biệt duy nhất là đại thiên thế giới diễn sinh từ vũ trụ, một số tiểu thế giới sinh ra từ tâm huyết của tác giả và sinh ra từ những độc giả yêu thích chúng, tuy đúng là thế giới trong sách, nhưng tương lai của thế giới vẫn có thể thay đổi, ví dụ như sự tồn tại của ký chủ vậy khi năng lực đạt tới mức độ nào đó, hoặc ví dụ như chủ nhân của tôi .
Bạn cần đăng nhập để bình luận