Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 303: Vô Đề

Biên Duyên mang lại phần cơm trưa để lại cho mấy người chú Vân đặt ở trong phòng bếp sau đó lên xe lái về khu chợ.
Con đường thì quen thuộc nhưng khung cảnh xung quanh đã khác biết. Bởi vì đợt thú biến dị vào thành lần trước đã hủy hoại không ít các kiến trúc nên bây giờ có rất nhiều nơi đang xây dựng lại.
Chẳng qua khu chợ vẫn không có gì biến hóa lớn, cảnh cổng quen thuộc, đám người quen thuộc khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thân thiết.
“Bà chủ Biên về rồi!” Chú gác cổng thấy cô thì cười tới híp mắt lại, chờ sau khi ngửi được mùi thơm tỏa ra từ trong xe Món Ngon thì nụ cười của chú ta càng thêm rạng rỡ.
“Chào chú, hôm nay rảnh rỗi tôi làm chút đồ ăn tới cho mọi người nếm thử.” Biên Duyên nói xong thì đưa một phần cơm thịt kho tàu nóng hôi hổi qua cửa sổ ra bên ngoài.
“Mau vào thôi, phí thuê quầy hàng của cô còn thừa vì thế nên quầy hàng vẫn giữ nguyên ở đấy cho cô.” Chú bảo vệ nhận lấy hộp cơm vui vẻ mở cổng lớn.
“Tôi biết rồi, cảm ơn chú.” Cổng lớn vừa mở, Biên Duyên cũng cười tươi lái xe chạy về phía quầy hàng vốn thuộc về cô từ lúc ban đầu.
Thời điểm này trong chợ có không ít người, nhưng mà khi bọn họ nhìn thấy xe Món Ngon quen thuộc của Biên Duyên lái đến thì cả đám chủ hàng quán tự giác đứng lên hướng dẫn khách mua hàng đứng phía trước di chuyển gọn lại nhường đường cho xe Món Ngon tiến vào.
“Đây là nhà nào có quan hệ sao? Bây giờ vào chợ còn có được đãi ngộ thế này.” Ông chủ sát vách mới tới cũng thắc mắc không thôi, tự nhủ trong lòng phải hỏi cho rõ mới được, về sau chú ý để không đắc tội với người ta. Ông ta nhìn vẻ mặt nịnh nọt của mọi người xung quanh thì đoán chắc thân phận vị chủ quán kia ắt không tầm thường.
“Ông đối xử với khách hàng như vậy sao, tôi bị ông kéo suýt ngã cả ra đây này.” Một khách hàng chỉnh lại quần áo tên người khó chịu nói ra.
“Xin lỗi cậu nhiều, vì để tỏ lòng áy náy tôi nói cho cậu biết một tin tốt, chờ lát nữa chiếc xe Món Ngon kia bắt đầu buôn bán, cậu tranh thủ thời gian tới đó mà xếp hàng, món ngon mua được chắc chắn sẽ khiến cậu mừng rỡ.” Ông chủ cũng có phần xấu hổ, hơn nữa vị khách này còn mua đồ của ông ta nữa, bởi vậy ông ta mới nhịn đau nói tin này cho cậu ta biết, bằng không bình thường đừng mong ông ta hé miệng, bởi vì mỗi lần mở miệng chẳng khác nào làm gia tăng thêm số người xếp hàng cả.
“Chỉ là một xe bán đồ ăn nhanh mà mấy người lại mừng rỡ tới vậy à?” Vị khách kia nghe thấy thế thì chớp mắt xem thường một cái, quả nhiên là đám người thiếu kiến thức, chỉ một chiếc xe bán đồ ăn nhanh đã khiến họ mừng rỡ như bắt được vàng. Chẳng qua cậu ta cũng có thể hiểu được, nhìn dáng vẻ bọn họ như vậy e là còn chưa được nếm thử thịt thú biến dị đã loại bỏ tạp chất đâu.
----------
Ông chủ nghe vậy thì cho cậu ta một ánh mắt cậu không hiểu được đâu sau đó lập tức kéo tấm vải che quầy hàng lại rồi lấy tốc độ nhanh nhất lao tới trước xe Món Ngon.
Dáng vẻ của vị khách này giống hệt dáng vẻ ông ta lúc trước khi chưa bị đồ ăn trong xe Món Ngon vả mặt. Chẳng qua bây giờ ông ta cũng không muốn nói thêm gì nữa, dù sao nếu so sánh món ngon và khách hàng thì hiển nhiên món ngon quan trọng hơn, huống hồ chi ông ta đã bán xong cho cậu ta đồ cậu ta cần rồi.
Mà vị khách đứng trước quán chỉ cảm thấy có một trận gió lướt qua bên người, sau đó khi cậu ta quay người nhìn thấy đám người đột nhiên đứng xếp hàng đông nghịt trước xe Món Ngon thì ngạc nhiên không thôi.
“Điên cả rồi sao?” Khách hàng nhìn những chủ quán xung quanh cũng nôn nóng không chờ đợi được mà phi như bay về phía xe Món Ngon thì cảm thấy bờ môi bản thân đang run rẩy. Chẳng qua trong lòng cậu ta cũng sinh ra tò mò với đồ ăn trong xe Món Ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận