Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 183: Vô Đề
“Nếu cháu cần gì thì cứ nói với chú, chỉ cần trong khả năng của chú, chú sẽ không từ chối.” Mặc dù cuộc sống hiện tại đã trở nên dễ thở hơn nhiều đối với Biên Duyên, nhưng cô cũng hiểu được một người phụ nữ chưa kết hôn đã có thai trong thời kỳ mạt thế này khó khăn đến mức nào. Ông ấy muốn giúp đỡ con của cô, nhưng mà đối với mẹ con họ bây giờ, tất cả chỉ còn là một sự bù đắp.
“Lòng tốt của chú cháu xin nhận, nhưng cuộc sống bây giờ của mẹ con cháu đang rất tốt, không thiếu thốn bất kỳ thứ gì.” Hơn nữa, chuyện này thực sự không liên quan gì đến cha của Vân Tô cả, nên ông ấy cũng không có nghĩa vụ phải đến đây bù đắp cho bọn họ.
“Mẹ, sao mẹ lại xuống đó vậy ạ?” Trên cầu thang, An An ôm gấu bông, dụi mắt ngái ngủ nhìn Biên Duyên.
“Cục cưng của mẹ tỉnh rồi đó à.” Biên Duyên nghe thấy tiếng nói thì lập tức đứng dậy đi lên tầng, bế đứa nhóc từ lầu trên xuống, rồi ngồi trên sô pha kiểm tra lại quần áo xem cậu bé có mặc sai không.
“Ừm, An An mặc đúng rồi ạ.” An An nói xong thì ỉn ỉn vào lòng mẹ, giọng nói vô cùng đáng yêu.
“An An giỏi quá!”
“Nhìn thấy người ông đang ngồi trước mặt con không? Đây là cha của chú Vân, con gọi ông ấy là gì nào?” Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của An An dần tỉnh táo hơn. Biên Duyên bèn cười nói, đã đến lúc giới thiệu nhóc quậy này rồi.
“Cha của chú Vân? Cháu chào ông Vân ạ?” Nhìn người đàn ông xa lạ ở trước mặt, An An nhanh chóng lấy lại tinh thần, đồng thời khuôn mặt cũng hơi đỏ lên vì xấu hổ. Cậu bé ấy thế mà lại làm nũng với mẹ ngay trước mặt người lạ, nhưng mà cha của chú Vân chắc cũng không tính là người lạ đâu nhỉ.
Không! Dù có là trước mặt chú Vân thì cậu nhóc cũng chưa bao giờ làm nũng với mẹ cả. Vậy nên, càng nghĩ, cậu bé lại càng xấu hổ.
“An An đúng không? Thêm chữ “Vân” kia vào làm gì, khó nghe quá. Cháu cứ gọi ta là ông đi.” Nhìn thấy khuôn mặt giống hệt Vân Tô thu nhỏ kia, nét mặt của Vân Văn Bân không khỏi hiền hòa hơn, đây là cháu trai của ông đó.
“Cháu chào ông ạ!” Nghe vậy, An An quay đầu nhìn mẹ, thấy mẹ gật đầu xong mới chào thật vang.
“An An lại đây ông xem nào. Lần đầu tiên gặp mặt, ông có quà cho cháu này.” Vân Văn Bân cười hài lòng, vẫy tay với An An.
Biên Duyên thấy vậy thì để An An xuống đất. Người ta đã cố ý không nói đến chuyện bản thân là ông nội của An An rồi thì cô cũng không thể tiếp tục cản trở hai người gặp mặt nói chuyện được nữa.
Hơn nữa, hình như ông ấy rất thích An An.
“Cầm lấy rồi cảm ơn ông đi con.” Ông cụ lấy quà ra, An An lại quay đầu nhìn mẹ.
“Cháu cảm ơn ông ạ!” Nhìn máy đọc truyện cổ tích tự động bản mới nhất trên tay, giọng nói của An An trở nên vô cùng hào hứng.
Ông cụ thấy đứa trẻ thích thú, trong lòng cũng vui lây. Thế là ôm đứa trẻ ngồi trong lòng, bắt đầu hướng dẫn cậu nhóc cách sử dụng món đồ chơi mới này.
Biên Duyên nhìn thấy hai ông cháu cũng hợp cạ, bèn đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn sáng.
Mấy ngày phải lái xe liên tục, dù cơ thể ông cụ có khỏe mạnh tới đâu thì cũng nhất định ăn không vào.
Hơn nữa, chắc trong lòng ông ấy vẫn luôn đau đáu về chuyện của Vân Tô. Mấy ngày qua cơ thể hẳn đã đuối sức, chỉ là không thể hiện ra bên ngoài cho mọi người cùng thấy mà thôi.
Trong khi đợi bữa sáng được dọn ra bàn, Lạc Hồng cũng tỉnh giấc đi xuống tầng.
“Chào buổi sáng, bác Hai.”
“Chào buổi sáng chị Biên, chào buổi sáng An An!” Trông thấy ba người đã ngồi vào bàn, Lạc Hồng cũng vội vàng đi tới, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận