Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 88: Vô Đề
Theo yêu cầu của mọi người trong chợ, bữa trưa hôm nay gồm có cơm thịt kho dưa cải, dưa chua giải ngấy, thịt ba chỉ thượng hạng béo mà không ngấy, hương vị thơm ngon, thích hợp cho những người làm việc mệt nhọc bên ngoài thưởng thức, một hộp rau thịt vào bụng đảm bảo tràn đầy năng lượng.
Còn về hiện tại thì cô đang chuẩn bị đến chỗ anh Dương lấy thú biến dị cấp hai mà hôm nay cô định chuẩn bị cho An An, đồng thời cũng mua chút đồ ăn kèm để về mình ăn.
Bán hàng ra bên ngoài cần một số lượng lớn, nhưng cô lại chỉ có một mình cho nên ngày nào cô cũng chuẩn bị một vài món ăn đơn giản, dễ làm lại còn thích hợp mang đi hầm. Tuy nhìn qua không được tỉ mỉ như những món ăn mà mẹ con nhà khác làm nhưng màu sắc, hương vị cũng đều không kém cạnh chút nào.
"Anh Dương, để lại cho tôi thú biến dị cấp hai đi." Biên Duyên đi tới trước sạp, thấy anh Dương đang hí hoáy với một vài thực vật biến dị, so với thịt thú chất đầy trước kia thì thực vật hiện tại có thể nói là nhiều hơn thịt thú không ít.
"Cô em tới rồi sao, thế nào, cô cũng tò mò về những thực vật biến dị này à?" Dương Địa Hải thấy ánh mắt cô vẫn luôn quan sát đám thực vật biến dị, vì thế hỏi.
“Ừm, đám Kế Huy định buôn bán thực vật biến dị hay sao?” Biên Duyên thấy anh Dương mở miệng nên cũng hỏi thẳng, nếu thật sự giống với suy nghĩ của cô thì thật đúng là ngượng ngùng.
"Chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng điều quan trọng là mọi người bây giờ hầu như đều chỉ mua đồ ăn cô làm, còn thú biến dị cấp một có bắt được nhiều thêm cũng chẳng bán được, lại thành ra lãng phí. Vậy nên khi bọn Kế Huy đi ra ngoài sẽ thuận tiện mang chút thực vật biến dị về." Anh Dương đẩy một gốc cây khác nhìn qua trông rất kỳ quái về phía trước rồi nói.
"Là tôi tranh bát cơm của anh rồi, anh Dương.” Tuy Dương Địa Hải nói như vậy nhưng vẻ mặt ông ấy ngược lại không chút để ý, Biên Duyên lúc này mới cười trêu ghẹo ông ấy.
"Cô suy nghĩ nhiều rồi, so với thịt của thú biến dị cấp một thì thịt của thú biến dị cấp hai đáng để họ đánh bắt hơn một chút.” Anh Dương thấy cô trêu ghẹo mình thì cũng cười ha ha ha một tiếng rồi đáp lại cô. Thứ Biên Duyên bán cho mọi người xung quanh chỉ là thịt của thú biến dị cấp một mà thôi, mà ngày nào bọn Kế Huy trở về, ngoại trừ để lại thú biến dị cấp hai cho những người đã đặt trước ra thì những thứ khác đều được đưa thẳng đến Nhất Nhai, cho nên chuyện tranh bát cơm mà Biên Duyên vừa nói hoàn toàn không tồn tại.
Dù thế nào thì bọn Kế Huy cũng là một tiểu đội thợ săn, chỉ với mức thu nhập ở chỗ này mà đòi nuôi cả một tiểu đội thợ săn là chuyện không tưởng.
"Nếu thế thì hôm nay để lại cho tôi thịt thú biến dị cấp hai đi." Biên Duyên nhìn nụ cười của anh Dương thì ho khan một tiếng, sau đó cũng bất đắc dĩ nói, xem ra trước khi tiểu đội của bọn Kế Huy trở về thì cô phải chuyển con mồi đi rồi.
"Tôi sẽ để lại cho, hôm qua bọn họ khá may mắn, bắt được không ít không ngư ở trong ao lạnh, để tôi bảo nó để lại cho cô hai con.” Anh Dương nói xong thì thẳng tay kéo một chậu sắt lớn dưới gầm bàn ra.
“Đây là không ngư mà!” Biên Duyên nhìn con cá lớn trắng như tuyết nằm trong chậu sắt to, kinh ngạc nói.
"Ừm, nghe nói đám dị năng giả ở Nhất Nhai rất thích ăn, nếu xử lý tốt thì hương vị sẽ rất tươi ngon." Anh Dương vừa dứt lời, ánh mắt liếc sang bên cạnh.
"Anh Dương, người đàng hoàng không nói lời mập mờ, anh hãy nói kế hoạch của mình ra đi.” Biên Duyên nhìn ba con không ngư trong chậu, sau đó thâm sâu nhìn về phía Dương Địa Hải, chủ yếu là do ý đồ của ông ấy quá mức rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận