Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 295: Vô Đề
Đoàn người mang theo đủ loại tâm tình, hạnh phúc vác lên những chiếc ba lô nặng trịch khó khăn bò lên trên lưng dực thú.
Còn Biên Duyên trước khi trèo lên dực thú có liếc mắt nhìn qua anh Năm một cái. Tối hôm qua, sau khi cô nói thẳng ra như vậy hiển nhiên bọn họ không thể tự nhiên như trước được. Tuy rằng nụ cười trên mặt anh Năm không có khác biệt quá lớn nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ thì vẫn có thể phân biệt ra.
Chuyện giữa hai người bọn họ cần một khoảng thời gian để điều chỉnh lại cảm xúc.
Trên đường quay trở về giữa hồ, lúc nghỉ ngơi Biên Duyên và anh Năm cũng có trao đổi với nhau, chẳng qua anh ta sẽ không làm càn chẳng hề cố kỵ như trước đây nữa.
Biến hóa khác thường của anh Năm khiến cho đám người thích nói giỡn với anh ta cũng không trêu chọc nữa, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Biên Duyên và anh Năm giống như hiểu được điều gì.
Ngay cả Âu Lạp nhìn thấy dáng vẻ anh Năm như thế cũng không khỏi đau lòng, bình thường anh ta suốt ngày chơi trò lưu manh mở miệng thì thường xuyên mỉa mai khinh bỉ người khác nhưng bây giờ anh ta lại nghiêm túc tới khác thường khiến mọi người cứ cảm thấy thiếu mất thứ gì đó.
Sau vài ngày đi đường tới chập tối hôm nay, cuối cùng bọn họ cũng tới được bên bờ hồ lớn có vòng xoáy sương mù đen.
“Tiểu Duyên, lần này trở về có lẽ tôi sẽ rời khỏi Tây Thành một khoảng thời gian. Chờ tôi điều chỉnh tốt cảm xúc của bản thân trở về hy vọng chúng ta vẫn là bạn bè.” Trong lúc nghỉ ngơi, bên cạnh khối gỗ mục cách hồ không xa, anh Năm ngồi trên đó nhìn về phương xa chuẩn bị nói lời tạm biệt với cô.
Anh ta cần một khoảng thời gian ra ngoài điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, đồng thời anh ta cũng hy vọng lần sau gặp lại Biên Duyên, giữa hai người không còn ngăn cách nữa.
“Anh Năm, anh mãi mãi là bạn bè của Biên Duyên tôi. Tôi và An An lúc nào cũng chào đón anh tới nhà chơi.” Biên Duyên nhìn anh Năm mấy ngày nay đã chín chắn hơn nhiều, chân thành nói ra. Anh Năm là người bạn suốt cả đời này của cô, điều này tuyệt đối không thay đổi.
“Được, có những lời này của cô là đủ rồi.” Anh Năm nghe vậy quay đầu nhìn Biên Duyên, trên mặt anh ta vẫn là nụ cười quen thuộc lúc trước, chẳng qua Biên Duyên có thể cảm nhận được bên trong đã mất đi một vài thứ gì đó.
“Một mình anh ở bên ngoài phải cẩn thận đấy.” Tuy rằng cô không biết anh ta muốn đi nơi nào, nhưng Biên Duyên vẫn hy vọng lần sau gặp lại anh ta trên người anh ta sẽ không có thêm những vết thương mới. Đồng thời Biên Duyên cũng hiểu được anh Năm đang chào tạm biệt với cô.
“Yên tâm, tôi hiểu được. Mà cũng gần đến giờ rồi, chúng ta trở về thôi.” Anh Năm nhìn mặt hồ bắt đầu gợn sóng thì đứng dậy.
“Đi.” Biên Duyên nghe vậy cũng đứng lên.
Chẳng qua đến khi hai người đi tới bên hồ thì bầu không khí lại đột nhiên trở nên im lặng.
“Đã gửi tín hiệu, mười phút sau bắt đầu hành động.” Chẳng qua sự im lặng giữa hai người không kéo dài quá lâu, Vân Tô vừa đi tới bên cạnh họ đã phá vỡ nó.
“Tốt, chúng ta chuẩn bị lên đường.” Biên Duyên đưa mắt nhìn anh Năm, ba lô đựng tinh quặng không thể xảy ra vấn đề vào thời điểm mấu chốt này được.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ việc này, trước khi bắt đầu hành động từng người một cẩn thận kiểm tra lại ba lô.
“Hẹn gặp lại, lần này cảm ơn chúng mày nhiều.” Vân Tô đứng bên cạnh dực thú, anh vuốt ve đầu nó, lo trong mắt lộ ra một chút cảm xúc không nỡ. Trải qua quãng thời gian ở chung này Vân Tô đã coi đám dực thú này giống như đồng đội của mình vậy.
“Kéc kéc!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận