Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 113: Vô Đề
"Có phiền anh quá không vậy, tôi về nhà bôi chút thuốc là được rồi." Biên Duyên đứng bên cạnh xe, không lên xe của anh, người ta vừa mới đã bắt họ chữa thương cho mình, lỡ đâu cô gặp phải người có tính tình tệ thì cũng không nổi giận được.
"Không có đâu." Vân Tô thấy cô đứng lì ở đó, anh cũng không lên xe chỉ dùng ánh mắt không chớp chăm chú vào cô, ý bảo nếu cô không cử động thì tôi cũng sẽ đứng lì ở đây.
"Thế làm phiền rồi." Biên Duyên cảm nhận được một nguồn áp suất thấp tản ra từ thân thể của Vân Tô, cô bối rối suy nghĩ một lúc nhìn sang bên cạnh anh, sau đó vội vàng ngoan ngoãn lên xe. Nếu anh đã nói không sao rồi, thì cô cũng không cần sỉ diện mà bộ làm tịch nữa.
"Đưa tay ra đây." Vân Tô cầm lấy hòm thuốc của người lái xe qua cửa sổ, chuẩn bị sơ cứu đơn giản các vết thương cho Biên Duyên.
Biên Duyên thấy thế vội vàng chìa cánh tay ra, đúng lúc cánh tay của cô mới trúng một dao, mà lúc đó không có đồ băng bó nên cô chỉ đành xé áo xuống băng tạm.
Vân Tô nhìn vết thương lộ xương trên cánh tay của cô, mày của anh cũng nhanh chóng nhăn lại thành chữ Xuyên. Anh cẩn thận gỡ miếng vải Biên Duyên đã băng tạm xuống, đổ rượu cồn vào băng gạt rồi nhẹ nhàng chà lau miệng vết thương để khử trùng, tiếp theo đó rắc bột cầm máu lên, nhanh nhẹn băng bó lại cho cô.
Xử lý xong vết thương này, Vân Tô lại xử lý tiếp các vết thương khác cho cô. Trong lúc xử lý vết thương, hai người không nói tiếng nào, Biên Duyên cắn chặt răng không rên đau đớn tiếng nào.
Nhưng khi cô nhìn thấy Vân Tô rất nghiêm túc băng bó vết thương cho mình, ánh mắt cô cũng hiện lên sự hoảng hốt.
"Lần sau, cô có ra ngoài nhớ phải sạc điện thoại cho đầy pin vào." Vân Tô xử lý xong vết thương cho Biên Duyên, cất mấy món đồ sơ cứu vào hòm rồi im lặng một lúc, vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay trái của mình rồi đè giọng xuống nhắc nhở. Nếu cô nhìn thấy cuộc gọi của anh, thì cô cũng sẽ không bị thương.
"Ừm, mà sao hôm nay anh đến đây thế?" Biên Duyên nghe giọng nói u ám của anh khác hoàn toàn với giọng dịu dàng, đầm ấm trước đây, cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ lấy lại tinh thần, mới nghiêng đầu nhìn anh hỏi.
"Tôi đến bắt nội gián, không ngờ lại gây ra chuyện tai bay vạ gió cho cô, xin lỗi." Vân Tô nhìn thấy Biên Duyên có chút căng thẳng, nên hạ giọng mềm mại đi rất nhiều.
"Cho nên, người lần đó anh nhắc đến là cô ta à?" Biên Duyên nghe anh giải thích lập tức mở to mắt, chẳng phải chuyện này là tai bay vạ gió với cô rồi sao? Bọn người Vân Tô không coi chừng kỹ người ta gì hết.
"Hôm nay, người đưa cơm tối cho cô ta là bạn bè lâu năm, cho nên người này mềm lòng mới tháo còng tay cho cô ta, nhưng ai dè cô ta đánh ngất người nọ rồi chạy ra đây. Cho nên cô đừng thấy xấu hổ, bởi mọi chuyện đều thuộc hoàn toàn trách nhiệm của chúng tôi." Vân Tô hít thở vài lần, mới trở lại dáng vẻ dịu dàng lễ phép trước kia, đáy mắt anh hiện lên áy náy che phủ đi mọi hơi lạnh bao quanh lấy thân thể anh. Điều này khiến Biên Duyên cảm thấy, hơi lạnh tản ra từ cơ thể anh do cô ảo giác thôi.
"Tôi không cần các anh xin lỗi đâu, nhưng người gây nguy hiểm cho xã hội này thì các anh nên canh chừng kỹ lưỡng hơn xíu." Nếu cô không thức tỉnh dị năng thì sợ hôm nay người nằm ở đây là cô, mà còn chết không biết nguyên nhân tại sao cơ. Đúng là muốn sống khó khăn quá mà!
"Chắc chắn rồi." Vân Tô thấy cô không tức giận chuyện này, mới thở dài nhẹ nhõm.
"Thế dị năng giả hệ mộc kia đến cấp mấy rồi?" Cô không biết người đó có thể chữa lành hết vết thương trên mặt cô không, còn chuyện người đánh lén kia, cô tin chắc Vân Tô sẽ giải quyết gọn gàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận